Vô Tấn lúc này mới hiểu ra, hóa ra là do cữu cữu sắp xếp, khó trách,tổ phụ tại sao lại tìm một nữ tử biết võ, đoán chừng là để thiếp thân hộ vệ cho đại ca rồi.
- Con hiểu rồi, đại ca và thái tử là mấu chốt tranh đoạt tài quyền của Sở vương và thái tử ở Đông Hải quận, lần trước có Ảnh võ sĩ ám sát đại ca dĩ nhiên là cần phải bảo vệ huynh ấy.
Mặc dù nói vậy Vô Tấn cảm thấy vẫn kỳ quặc, hắn cảm thấy ở trong chuyện này có điều gì đó khác thường nhưng lạ ở chỗ nào thì hắn không nói ra lời.
Hoàng Phủ Bách Linh cũng không trả lời liền đổi chủ đề:
- Hai đồ vật kia đâu rồi, mang tới chưa?
Vô Tấn mở cặp da ra, đem Tử Kim hồ lô rượu và Bối Diệp kinh văn đặt ở trên bàn:
- Tổ phụ hai vật đó đây.
Hoàng Phủ Bách Linh cầm lấy Tử Kim hồ lô, khuôn mặt già nua trở nên thươngcảm, y khẽ vuốt ve hồ lô trơn bóng mà trầm thấp thở dài:
- Tấn An chi biến đã bốn mươi năm rồi.
Vô Tấn thấy tổ phụ thương cảm cho rằng y nhìn vật nhớ người liền nói:
- Tổ phụ hồ lô rượu này không có ý nghĩa với con nếu không thì để cho tổ phụ đi.
- Vô Tấn ngàn vạn lần đừng nói cái này đối với ngươi không có ý nghĩa,hai đồ vật này đối với ngươi có ý nghĩa bằng trời, lần này vào kinhngươi mang nó cho một người.
Vô Tấn nghe không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190557/quyen-1-chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.