Trong lòng Duy Minh kỳ thật còn có một tia oán trách, bởi vì hắn mộtmực phản đối đi đường biển, hắn luôn lo lắng gặp phải hải tặc, hiện tạilo lắng của hắn đã trở thành sự thật, nhưng hắn không biểu lộ ra sự oántrách, đã đến lúc này, oán trách cũng không có tác dụng gì, hắn khôngmuốn lại gây áp lực gì thêm cho huynh đệ.
Vô Tấn cười khổ nói:
- Kỳ thật vẫn còn một cách, chính là bỏ thuyền nhảy xuống biển!
- Nhảy xuống biển!
Duy Minh ngây dại:
- Nhảy xuống biển, chúng ta còn có cơ hội sống sót sao?
- Nơi này cách Giải Cước đảo không xa, chỉ cần ôm chặt đầu gỗ, hải lưu sẽ đẩy chúng ta lên đảo, nhưng chúng ta sẽ không giữ được ngân lượng, hơnnữa cũng không thể để thuyền chìm, nếu thuyền chìm, hải tặc sẽ đuổi giết chúng ta. Đại ca, đây là cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta.
- Vậy thuế ngân phải chắp tay đưa cho Bạch Sa hội sao?
Trên mặt Duy Minh lộ ra vẻ đắng chát, hắn biết ăn nói như thế nào với Tô Hàn Trinh? Mà thôi, giữ được tính mạng trước đã!
Hắn đang muốn gật đầu đồng ý, nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có người quát to:
- Thuyền! Mau nhìn kìa, thuyền của chúng ta!
Vô Tấn khẽ giật mình, hắn vội vàng xoay người, giống hệt như một cơn cuồng phong lao ra khoang điều khiển, chạy vội tới mạn thuyền bên phải:
- Ở đâu?
- Phương hướng đông nam, công tử mau nhìn!
Vô Tấn nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190533/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.