Sau một phút đồng hồ, hai người liền bơi vào thuyền của mình, bốnphía vô cùng yên tĩnh, chỉ có trên bến tàu có một đội tuần tra qua lại,hai người theo dây xích neo sắt nhanh chóng bò lên trên thuyền. Trênboong thuyền không có một bóng người, cửa khoang đã phong bế, dán giấyniêm phong, rất hiển nhiên, đối phương cũng không lo lắng bọn hắn lênthuyền. Cho dù trèo lên thuyền, cũng không mang đi được 50 chiếc rươngbạc, vì cần trang bị đặc thù mới có thể rời thuyền.
Bọn hắnxé mở giấy niêm phong, tiến vào khoang thuyền, Vô Tấn giống như một conmèo, thoăn thoắt chạy về khoang thuyền của mình, Trần Anh kéo hắn lại:
- Ngươi muốn đi đâu?
- Trong khoang thuyền của ta còn có một vật.
- Ta với ngươi cùng đi!
Hai người tới khoang thuyền của Vô Tấn, Trần Anh liếc nhìn một vòng,thấy trong khoang thuyền trống rỗng, không có thứ gì, liền oán tráchhắn:
- Làm gì có thứ gì?
Vô Tấn lại cười thần bí,lần mò trên vách khoang, mở ra một hốc tối, Trần Anh trợn tròn mắt, conthuyền này của Phượng Hoàng hội, làm sao hắn có thể biết ở đây có lỗ bímật?
- Đây là Nhị thúc ngươi đặc biệt an bài cho ta đấy!
Vô Tấn cười lấy từ trong lỗ tối ra một cái túi lớn, chính là một bao da cá mập được phong kín kỹ càng, Trần Anh chưa bao giờ thấy Vô Tấn có cái bao này, nàng tiến lên sờ một lát, kinh ngạc hỏi hắn:
- Trong này là cái gì? Vật quan trọng sao?
- Thứ trong này chính là bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190518/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.