Vô Tấn đã thấy bến tàu số hai, hắn chỉ ngón tay về phía trước, chỉ thấy có một chiếc chiến thuyền cỡ trung lẻ loi đang trơ trọi đỗ trên bến tàu, cách bọn họ chỉ mấy chục bước, bọn hắn lập tức chạy lên thuyền, Trần Anh nhẹ nhàng nhảy lên, giống như một con chim lao vút lên chiến thuyền.
Triệu Huân đã chuẩn bị cho bọn hắn vô cùng chu đáo, đây là một con thuyền cỡ trung, hai bên sườn trang bị bánh xe có cánh quạt, do hai mươi người trong thuyền đạp, khi thuyền đi ngược dòng cũng có thể hành tẩu như bay, đồng thời cũng có ba cột buồm, khi thuận gió còn có thể kéo buồm trợ lực, càng mấu chốt là loại thuyền này có thể dùng tốc độ nhanh nhất khởi động.
- Mọi người nhanh lên thuyền!
Vô Tấn lớn tiếng gọi, mọi người nhao nhao lao lên thuyền, hắn thấy bên ngoài một dặm đã có binh sĩ ùn ùn vọt tới, dưới ánh trăng, bóng người dày đặc như bầy kiến, ánh đao lóe lên, tiếng kêu vang trời. Một gã quan quân ngồi trên lưng ngựa, lớn tiếng quát to, người đó chính là Đô úy chủ tướng Vũ Hóa Trăn, Vô Tấn một đao chặt đứt dây thừng quấn cột trên bờ, tung người nhảy lên thuyền, cùng với sóng nước quay cuồng kịch liệt, con thuyền bắt đầu quay đầu chạy ra ngoài vùng nước vịnh.
Vũ Hóa Trăn tức giận kêu gào như sấm, hắn đang cùng Lưu Tứ Quân ăn cơm uống rượu, đột nhiên nghe nói phạm nhân đào tẩu, khiến cho hắn thật sự mất mặt, hắn thề nhất định phải bắt bọn chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190513/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.