Mặt khác Vô Tấn lại lấy ra ba trăm lượng bạc khen thưởng cho hai mươi tên thuyền viên, mỗi tên ai cũng vì hắn bán mạng, bỏ qua việc truyền thống lên bờ tìm nữ nhân, Vô Tấn lại lấy thêm hai trăm lượng bạc đưa cho chủ tàu, với tư cách là để bọn họ chi tiêu ăn uống ở trên thuyền khiến cho đám người Vô Tấn được hưởng chiêu đãi ở mức độ cao nhất, ở trên khoang thuyền lầu ba làm khách quý, uống rượu ăn những món ăn ngon nhất.
Thuyền được tiếp tế sung túc cho nên cũng không dừng lại ở trên đường, bảy ngày sau bọn họ tiến vào trong cảnh nôi Hà Âm huyện, sáng sớm tốc độ của thuyền liền trở nên chậm lại.
Vô Tấn giống như ngày thường, ngồi ở trên buồng nhỏ tại boong thuyền đọc sách, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ bắn vào trong gian phòng khiến cho trong thuyền của hắn tràn ngập một cảm giác ấm áp và yên lặng.
- Vô Tấn.
Ở bên ngoài khoang thuyền truyền tới thanh âm thanh thúy của Trần Anh.
- Ta có thể vào không?
- Vào đi.
Vô Tấn lười biếng nói.
Cửa mở ra, Trần Anh đi tới, nàng ngửa đầu lên sợ dưa leo rớt xuống khiến Vô Tấn nhịn cười không được. Nàng ngồi xếp bằng trước mặt Vô Tấn, từ từ cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn hắn:
- Ngươi nói rằng thứ đồ vật do ngươi phát minh này có thể khiến cho da trắng hơn sao?
Vô Tấn dùng ánh mắt tinh nghịch nhìn khuôn mặt tràn đầy dưa leo của nàng:
- Anh tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190501/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.