Chương trước
Chương sau
Thời điểm xảy ra chuyện, Hoàng Phủ Hằng đang xử lý công vụ, lúc sau nghe nói đến sự tình ở Lan Lăng quận phủ, hắn có chút hoài nghi chuyện này có liên quan đến Vô Tấn, trở lại Đông cung, hắn lập tức triệu kiến Thiên Tinh đến hỏi.

Kỳ thật khi phát sinh sự kiện trước phủ Lan Lăng quận Vương, Thiên Tinh đang ở hiện trường, hắn trốn trong đám người vây xem mà chứng kiến từ đầu đến cuối, đối với tình hình phát sinh lúc đó hiểu rất rõ.

Hắn liền đem chuyện Mai Hoa vệ hôm nay thử tên, sự tình ở Bách Phú tửu lâu cùng với cuộc tranh đấu trước Lan Lăng Vương phủ nói một lần, cuối cùng hắn biểu đạt cách nhìn của mình.

- Ty chức cho rằng, võ nghệ của Vô Tấn này phi thường lợi hại, hắn bắn nỏ, thiên hạ không người có thể so sánh, nhưng ty chức cảm thấy, hắn vẫn là tuổi còn rất trẻ, ý nghĩ xúc động, không đủ lý trí. Hôm nay, hắn không nên đi trêu chọc bọn Hoàng Phủ Anh Tuấn, kết quả dẫn đến rắc rối to lớn như vậy, chỉ sợ ngay cả bản thân của hắn cũng không nghĩ ra.

Hoàng Phủ Hằng đối với việc Vô Tấn ở trong thời gian uống cạn một chung trà, bắn ra ba mươi mũi tên, một chút cũng không để trong lòng. Hắn đối với cái này không có hứng thú, hắn suy nghĩ sự tình khác, vì cái gì Các lão của Mai Hoa vệ để cho Vô Tấn làm tới Giáo úy, lại cấp cho hắn quân bài số chín. Hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, Vô Tấn sao lại có quan hệ với nhân vật thần bí của Mai Hoa vệ?

Trong chuyện này, chỉ sợ không có đơn giản như vậy, tất cả mọi người, thậm chí kể cả Lý Duyên đều tưởng rằng hắn an bài. Nhưng Hoàng Phủ Hằng so với ai khác là hiểu rõ nhất, hắn căn bản không có an bài Vô Tấn đến Mai Hoa vệ, chỉ là cùng Thiên Tinh đồng dạng, hắn tạm thời không truy cứu chuyện này.

Trong chuyện này thực sự có vấn đề ah! Nhưng Hoàng Phủ Hằng cũng không đem nghi vấn trong lòng nói ra, hắn cười cười hỏi Lý Ứng Vật:

- Tiên sinh thấy thế nào? Ta là nói sự tình Vô Tấn ở tửu lâu đánh nhau.

Lý Ứng Vật vuốt râu, khẽ mĩm cười nói:

- Ta cảm thấy trước sau có chút mâu thuẫn.

- Mâu thuẩn ở chỗ nào?

Hoàng Phủ Hằng cảm thấy hứng thú hỏi.

- Vừa rồi Thiên Tinh nói, hắn ở lúc thử tên rất lề mề, cài tên mất đến cả khắc, kết quả lại đem La Chí Ngọc đánh bại, nói rõ hắn rất có kiên nhẫn cùng tâm cơ. Người có kiên nhẫn cùng tâm cơ như vậy, sao có thể nhất thời xúc động mà khiêu khích?

Hoàng Phủ Hằng gật gật đầu:

- Tiên sinh nói không sai, ta cũng thấy có chút kỳ quặc, chỉ là hắn làm như vậy, ý đồ là gì? Ta có chút không nghĩ ra.

- Điện hạ, ý đồ của hắn, ta đoán là có quan hệ đến Thân Kỳ Võ, Thiên Tinh không phải đã nói rồi sao?

Vốn Thân Kỳ Võ khó tránh khỏi bị đánh, nhưng Vô Tấn lại buông tha hắn, hắn rất có nhằm vào, chỉ nhằm vào một mình Hoàng Phủ Anh Tuấn, ta cảm thấy người này không phải tức giận vì chuyện gia tộc, mà là hắn nhìn ra Hoàng Phủ Anh Tuấn táo bạo ngu xuẩn.

Lúc này, Thiên Tinh liền cảm giác có chỗ không đúng, hình như Vô Tấn là có ý đồ:

- Thế nhưng mà ý đồ của hắn là cái gì?

Lý Ứng Vật vuốt râu cười nói:

- Nếu như ta đoán không sai mà nói, là hắn muốn tỏ ra yếu thế trước Thân Quốc Cữu, để cho Thân Quốc Cữu nghĩ hắn là một mãng phu hữu dũng vô mưu, do đó không còn tập trung ánh mắt lên người hắn nữa.

Thiên Tinh bừng tỉnh đại ngộ, hắn gãi gãi đầu thở dài:

- Không thể tưởng được, Vô Tấn lại có suy tính sâu xa như thế, ta cũng bị hắn lợi dụng?

Hoàng Phủ Hằng cũng cười cười, hắn quả nhiên không có nhìn lầm người, cái này nói không chừng, bản thân mình muốn không chế hắn cũng không dễ dàng như vậy.

Hoàng Phủ Hằng chợt nhớ tới một chuyện khác, hắn vừa mới nhận được thư cấp báo của Thanh Hà thuỷ quân Triệu Huân, trong thư nói trên biển có tin đồn, Bạch Sa Hội chặn thuyền thuế ngân, lại được Phượng Hoàng Hội cứu. Trong chuyện này, hắn có thể phân tích ra hai tin tức, một cái là Thân Quốc Cữu cùng Bạch Sa có cấu kết, một chuyện khác là Phượng Hoàng Hội xuất thủ tương trợ, nếu thật là Phượng Hoàng Hội tương trợ, vậy mấy người trẻ tuổi đi theo Vô Tấn đến nay tột cùng là người nào? Thật sự theo như lời của Duy Minh, đơn giản như vậy sao?

Manh mối này phi thường trọng yếu.

Vô Tấn sau khi gây liên tiếp tai họa chồng chất thì đi ra ngoài phố ở trong kinh thành xôn xao một mảng nhưng không hề có chút quan hệ với hắn, Lan Lăng quận vương không ngừng có người bái phỏng tất cả đều tỏ vẻ ủng hộ với Lan Lăng quận vương, những đồng tình này Vô Tấn cũng chẳng quan tâm.

Sáng sớm ngày kế tiếp hắn đi tới nha môn Mai Hoa vệ của mình điểm danh sau đó làm chuyện của mình mãi cho tới hôm nay hắn mới có thời gian làm chuyện của mình.

Hôm nay có vài chuyện hắn muốn làm, đầu tiên là cầm bảo thạch trong tay mang đi bán, trên người của hắn chỉ còn có hai mươi lượng bạc, hắn đáp ứng mua cho mọi người mấy tòa nhà hai mươi lượng bạc làm sao mua nổi.

Kinh thành có nam thị và bắc thị phân với nhau hắn tương đối quen thuộc nam thị ngày hôm qua bách phú tửu lâu hắn uống rượu gây sự cố cũng là nam thị.

Vô Tấn đi tìm kiếm một lượt bỗng nhiên nghe thấy đằng sau có người gọi hắn.

- Vô Tấn.

Chỉ thấy Bảo Châu ở sau lưng chạy tới hôm nay nàng hẹn với Vô Tấn, mặc dù Bảo Châu đối với Vô Tấn ngày hôm qua gây họa có ý kiến nhưng kết quả cuối cùng khiến nàng không ghét bỏ hắn được, Hoàng Phủ Anh Tuấn bị bãi miễn hơn nữa ngay cả hoàng thượng cũng hạ thánh chỉ an ủi tổ phụ của nàng, phần thưởng là một vạn lượng phí an ủi, những chỗ tốt này khiến cho bất mãn của nàng với Vô Tấn đã biến mất.

Hơn nữa Bảo Châu còn có một tâm tư đó là nàng muốn học kỹ xảo bắn nỏ của Vô Tấn.

Bảo Châu mang theo nụ cười như hoa hướng dương, hôm nay nàng không ăn mặc võ sĩ phục mà đổi thành một chiếc váy dài màu đỏ trong tay cầm một túi tiền, nàng cố gắng đem mình ăn mặc kiều mị một chút, nhưng vẻ hùng dũng oai vệ vì được tập võ của nàng cũng khiến cho sự kiều mỵ thay đổi, có một phong vị khác biệt.

Vô Tấn cũng thay đổi trường bào màu trắng đầu đội mũ sa tay cầm một cái quạt, ra dáng của người đọc sách nhưng màu da của hắn lại bất đồng khiến cho người ta hoài nghi trong chiếc quạt của hắn có ám khí.

Bảo Châu chạy tới cười nói:

- Ta trên đường có chút việc nên chậm trễ để ngươi đợi lâu.

Vô Tấn nghĩ tới xế chiều ngày hôm qua nàng còn lạnh lùng nhìn mình sát khí đó hận không thể bổ mình ra một nửa nhưng bây giờ lại nở ra nụ cười tươi thái độ chuyển biến thật nhanh khiến cho hắn quả thực không chịu đựng nổi, hắn còn tưởng Bảo Châu định chạy tới hỏi tội hắn.

Tuy nhiên nàng đã cải biến thái độ, Vô Tấn cũng không cần làm mặt lạnh với người ta hắn khẽ cười nói:

- Ta cũng vừa xong định đi tìm ngươi.

- Đi ta mang ngươi đi tới tiệm châu báu, ta rất quen thuộc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.