Chương trước
Chương sau
Đây là ý gì? Thân quốc cữu chậm rãi suy tính. Điều này có thể nói rõ là Thái tử rất có thể đã cấu kết với Phượng hoàng hội. Thân quốc cữu đương nhiên không nghĩ tới đệ nhất hải đạo Đông Hải lại có quan hệ tới Vô Tấn. Phượng hoàng hội đương nhiên phải do Thái tử an bài rồi.

Đây tuyệt đối là một phát hiện khiến người khác phấn chấn. Thân quốc cữu hiểu rất rõ ý nghĩa của Phượng hoàng hội đối với vương triều Đại Ninh. Nó là một quân đội tạo phản trên biển, không bị triều đình khống chế. Nếu Thái tử cấu kết với Phượng hoàng hội thì nói lên Thái tử tự nuôi tư quân. Đây là chuyện mà Hoàng thượng kiên quyết không dễ dàng tha thứ.

Thân quốc cữu chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng. Hắn đã hoàn toàn quên vụ án hổ phù rồi. Tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên Phượng hoàng hội.

Hắn còn nhớ rất rõ là ba mươi năm trước, lúc ấy phụ thân hắn là thị lang bộ Hộ từng nói với hắn, Phượng hoàng hội cướp hai nghìn chiến thuyền vận lương của triều đình, tạo thành đả kích nghiêm trọng. Bao nhiêu người bởi vậy mà mất đầu, bao nhiêu người cũng vì thế mà bị bãi quan.

Mặc dù cuối cùng triều đình đạt thành thỏa hiệp với Phượng hoàng hội nhưng cũng không phải triều đình bỏ qua cho Phượng hoàng hội mà sau mấy lần tiến công thất bại mới không thể làm gì khác mà lựa chọn thế. Không có quân chủ nào cho phép một thế lực cường đại xuất hiện trong phạm vi của mình, dù là trên biển.

Hoàng thượng thật ra không lúc nào không muốn tiêu diệt Phượng hoàng hội. Nếu hắn biết Thái tử có cấu kết với bọn chúng thì chuyện này sẽ thú vị tới mức nào chứ?

Trên mặt Thân quốc cữu lộ ra một tia đắc ý khó có thể che dấu.

- Quốc cữu gia, Thiệu tướng quân đã mang người tới rồi!

Một gã thị vệ tại cửa bẩm báo.

- Dẫn hắn vào đi!

Chỉ chốc lát, Thiệu Cảnh Văn đã vội vã đi vào, hành lễ với Thân quốc cữu:

- Khởi bẩm tướng quốc, đã đưa người tới rôi!

- Dẫn hắn vào đi!

Thiệu Cảnh Văn phất tay một cái, vài tên thị vệ mang theo một nam tử hai mươi sáu hai bảy tuổi tiến vào. Vẻ mặt nam tử hoảng sợ vạn phần, đúng là Thích Thịnh trong huynh đệ Thích thị. Vừa vào tới phòng, không đợi thị vệ ra lệnh, hắn đã quỳ sụp xuống, cuống quýt dập đầu:

- Tha mạng! Tha mạng!

Mặc dù hắn từng không ngừng nằm mơ được tướng quốc triệu kiến một lần, nhưng không phải là loại triệu kiến trước mắt này, bị mười mấy người như lang như hổ bắt lấy, trói chặt rồi ném vào xe ngựa, sau đó mang tới phủ tướng quốc. Đây không phải là phương thức gặp tướng quốc mà hắn muốn.

Hắn không biết mình phạm phải tội gì, trong lòng cực kỳ sợ hãi, chỉ biết cuống quýt dập đầu xin tha thứ.

Thiệu Cảnh Văn nói khẽ với Thân quốc cữu:

- Tìm được hắn trong kỹ viện. Hắn đã ngủ ở đó ba ngày rồi.

Thân quốc cữu nheo mắt cười:

- Ngẫu nhiên dạo chơi kỹ viện thì có thể, nhưng ở lại tới ba ngày... Đây không phải là dáng vẻ của người đọc sách thánh hiền. Người thật sự thi được tiến sĩ sao?

Lúc đầu Thích Thịnh vừa mới giận dỗi vào kinh, chuẩn bị tham gia thi cử tiến sĩ nhưng nói chuyện phiếm với các sĩ tử khác trong cùng khách sạn xong, hắn mới biết mình còn kém xa, cơ hồ ai nấy đều mạnh hơn hắn nhiều. Kẻ này uể oải vạn phần, cũng không còn tâm trạng đọc sách nữa, cả ngày du sơn ngoạn thủy, đi dạo kỹ viện.

Đại ca Thích Phái đang toàn tâm đọc sách, cũng không có thời gian trông nom hắn. Trong tay hắn rất nhiều bạc, đơn giản ở luôn tại kỹ viện, hoa thiên tửu địa. Nhưng mới qua ba ngày liền bị tú ý vệ tìm được, bắt trói lại.

Thích Thịnh cuống quít dập đầu cầu khẩn:

- Ta biết mình không so được với người khác cho nên không tự tin, xin tướng quốc tha mạng cho đệ tử, đệ tử không có gan hoang đàng nữa.

Thân quốc cữu vốn muốn mượn sức hắn, có thể thấy người này khinh bạc phù hoa thì hắn cũng thất vọng mất hứng vung tay.

- Dẫn đi, nghiêm hình tra khảo, để hắn nói hết tất cả mọi chuyện ra.

Hai gã tú y vệ túm lấy Thích Thịnh. Thích Thịnh sợ tới hồn phi phách tán, ôm lấy bắp đùi một người gào khóc lớn:

- Đừng đánh ta, cái gì ta cũng khai! Gì cũng nói hết!

Thiệu Cảnh Văn không nhịn được mà mắng:

- Con mẹ nó, chưa từng thấy người nào xương mềm thế này!

Hắn lại nhìn Thân quốc cữu, Thân quốc cữu gật đầu, ngồi lại vị trí, lạnh lùng hỏi hắn:

- Ngươi biết Phượng hoàng hội không?

Toàn thân Thích Thịnh chấn động. Hắn rốt cục biết tại sao mình bị bắt rồi. Hắn không dám giấu diếm, kể hết chuyện đám người Hắc muội lên thuyền thế nào, sau lại gặp phải Bạch sa hội, chiến đấu ra sao. Sau đó Phượng hoàng hội cử tới đại đội cứu viện, cuối cùng Trần thị huynh theo bọn họ vào kinh. Hắn nói ra tất cả mọi chuyện, cuối cùng khóc nói:

- Đệ tử không dám giấu diếm nửa điểm rồi, cái gì biết cũng nói hết rồi, xin tướng quốc tha mạng!

Thân quốc cữu hơi giật mình. Chuyện này dường như bất đồng với suy đoán của hắn, không phải do Thái tử an bài mà là do Vô Tấn quen với người của Phượng hoàng hội. Nhưng thế thì lại kỳ quái rồi. Nhị đương gia của Phượng hoàng hội và đệ tử Trần gia lại theo hắn vào kinh. Hắn rốt cục là ai?

Hắn liếc Thích Thịnh một cái, lại hỏi:

- Hai huynh đệ Hoàng Phủ kia đều là người của Phượng hoàng hội sao?

Thích Thịnh đương nhiên không bán đứng Duy Minh. Đó là anh rể hắn. Hắn vội dập đầu nói:

- Hồi bẩm tướng quốc. Duy Minh và chúng ta giống nhau, đều là lần đầu tiên thấy Phượng hoàng hội. Chúng ta cũng rất phản cảm với đám hải tắc này. Là Vô Tấn quen thân với bọn họ, cho nên toàn bộ hành trình đều do Vô Tấn an bài. Cái nữ hải tặc da đen kia dường như rất thích Vô Tấn. Bọn họ rất hay ở cùng một chỗ.

Dừng một chút, hắn lại bổ sung:

- Nghe nói Vô Tấn rời nhà học nghệ bảy năm. Chúng ta cũng phỏng đoán là hắn đã lăn lộn với Phượng hoàng hội thời gian đó.

Thân quốc cữu nghĩ ngợi nhìn trần nhà, trong lòng thất vọng dị thường. Hóa ra là Phượng hoàng hội không có quan hệ với Thái tử, chẳng là Thái tử cũng không biết chuyện. Chỉ chốc lát, hắn lại hỏi Thích Thịnh.

- Duy Minh là anh rể ngươi phải không?

- Đúng vậy!

Thích Thịnh thấp giọng đáp.

Hai mắt Thân quốc cữu sáng bừng lên:

- Sau này ngươi có nguyện vì ta mà dốc sức không?

Thích Thịnh ngẩn ra một chút, sự sợ hãi cực độ trong lòng biến thành mừng như điên. Hắn lập tức dập đầu như chày giã cua:

- Có thể dốc sức vì tướng quốc thì đã là phúc khí đệ tử tu luyện mấy đời rồi. Đệ tử nguyện ý! Đệ tử ngàn vạn lần nguyện ý!

- Ngươi phát thề độc đi! Suốt đời này không được phản bội ta!

Thích Thịnh không chần chờ phát thề độc:

- Ông trời ở trên, Thích Thịnh ta phát lời thề. Hôm nay ta thề cả đời đi theo tướng quốc, nếu có ngày ta phản bội lời thề thì chết không có chỗ chôn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.