Hoàng Phủ Cương uống một ngụm trà từ từ nói:
- Đó là ngươi không biết hắn nàng cho rằng hắn thật sự sẽ dựa vào chúng ta toàn bộ sao, ta chỉ nói như vậy mà thôi, hắn muốn đạt được lương duyên mỹ mãn thì phải do hắn cố gắng. Yên tâm đi, hắn là một hài tử thông minh tài giỏi dĩ nhiên là sẽ đi tranh thủ cho mình.
Vô Tấn trở lại sân nhỏ, vừa mới tới cửa sân, một gã người nhà đã chạy tới:
- Công tử.
- Chuyện gì vậy?
Vô Tấn dừng bước.
- Ngoài cửa có một tiểu cô nương tìm công tử, nói là nha hoàn của Tô tiểu thư.
Vô Tấn chấn động tinh thần liền chạy ra ngoài cửa lớn vừa chạy được hai bước hắn lại quay đầu lại một lát sau hắn cầm một phong thư hướng về phía cửa lớn mà chạy nhanh.
Ở ngoài cửa có một tiểu nha hoàn ước chừng 15 tuổi đang đứng ở dưới bậc thang đưa cổ nhìn xung quanh trong mắt nàng tràn ngập sự lo lắng, lo lắng nhất chính là Vô Tấn không có ở nhà, phong thư này không đưa cho hắn được.
A Xảo cũng biết phong thư này quan trọng vô cùng, phong thư này phu nhân đưa cho tình lang làm sao có thể giao cho người khác được.
Đúng lúc này một bóng đen từ phía xa xa chạy tới, A Xảo sáng ngời hai mắt, nàng lập tức nhận ra người này chính là người trẻ tuổi mà nàng gặp được ở tiệm sách Duy Dương nàng hưng phấn mà gọi:
- Công tử ở bên này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190279/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.