Lúc này, biểu muội của nhạc nữ bưng một chén thuốc đi vào, đây làthuốc mà lang trung vừa rồi lưu lại để bệnh nhân cầm cự, có thể bồihuyết cho mẫu thân nàng, nàng này rất thanh tú, cùng phu nhân trongphòng rất giống, lúc này vẻ mặt tiều tụy, vệt nước mắt còn chưa khô,nhưng ánh mắt lại tràn đầy hy vọng, đã có ân nhân cứu mẫu thân của nàngrồi.
Nàng nhìn thoáng qua Vô Tấn, bỗng nhiên sững sờ, nàng cũngnhận ra, cái này không phải là quan quân có tiền giữa trưa kia sao? Ănmột bàn tiệc tới ba trăm lượng bạc, còn thưởng cho từng tửu nương mườilượng bạc, ra tay rất xa xỉ.
Vô Tấn hướng nàng cười cười, trong mắt thiếu nữ đỏ lên, suýt nữa đã lăn ra nước mắt.
Nàng chậm rãi đi vào phòng trong nói:
- Tỷ, để ta chiếu cố mẫu thân, người ra ngoài nói chuyện cùng công tử đi!
Rèm vén lên, Kinh Nương từ bên trong đi ra, nàng lau đi khóe mắt, cố gắng nở nụ cười nói:
- Để cho công tử chê cười rồi.
Vô Tấn mỉm cười, an ủi nàng nói:
- Kinh Nương cô nương, mợ ngươi không phải bệnh nặng gì cả, lang trung sẽ trị được, kỳ thật cũng là bởi vì trường kỳ mệt nhọc, dinh dưỡng lạikhông đầy đủ, cho nên bệnh cũ tái phát, về sau chậm rãi điều dưỡng, cóthể triệt đứt bệnh căn.
Kinh Nương thở dài:
- Kỳ thậtchúng ta cũng biết, nhưng chúng ta xác thực rất gian nan, trong nhàkhông có ruộng đất, toàn bộ nhờ vào học phí của mười mấy đệ tử mà sinhhoạt, buổi tối cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190245/quyen-2-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.