Vô Tấn đối với nàng rất cócảm tình, loại cảm tình này không phải tình yêu như đối với Tô Hạm, cũng không phải loại trách nhiệm như đối với sư tỷ, mà là một loại cảm giácmà mỗi người đàn ông đều có, tuy Lan Lăng vương phủ có trên trăm nhahoàn cùng thị nữ, hắn có thể thu các nàng vào phòng, nhưng hắn đối vớicác nàng cũng không có cảm giác này, hắn cũng không muốn thu ai.
Thậm chí lần kia khi hắn xử lý công vụ, Bách Hương dùng sắc câu dẫn hắn, hắn cũng không có cảm giác, nhưng buổi trưa hôm nay, Kinh Nương phụcthị hắn, hắn đối với nhạc nữ này lại có cảm giác đó, cho dù lúc ấy hắncó chút ngà ngà say, có thể làm cho hắn lần thứ nhất sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy, thế cho khiến hắn đem danh thiếp cho nàng, tronglòng của hắn hy vọng nàng tìm đến mình.
Vô Tấn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, thấp giọng hỏi nàng:
- Cùng ta nàng không hối hận sao?
Kinh Nương có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, thanh âm rất thấp:
- Chỉ cần công tử đối xử tốt với ta, ta sẽ phục thị công tử cả đời.
- Được rồi! Bên cạnh ta xác thực cần một người phục thị, về sau nàng đi cùng ta!
Trong nội tâm Kinh Nương có vui mừng, lại có chút khẩn trương, mừng làtương lai của nàng đã có chỗ dựa, không cần phải vì sinh hoạt mà phátsầu, Vô Tấn là hoàng tộc, có thể cho cậu mợ nàng một cái nghề không tệ,coi như báo đáp công ơn nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190244/quyen-2-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.