Vương thị trong nội tâm caohứng không thôi, ba người ôm đầu khóc rống một hồi, Kinh Nương liền đơngiản thu thập đồ đạc của mình thoáng một chút, theo Vương gia ngồi xengựa phản hồi Vương phủ. Trên đường, Hoàng Phủ Cương nhịn cười khôngđược, từ việc nạp nữ nhân này là nhìn ra được, Vô Tấn đã bắt đầu chuyểnbiến, đó là một biến hóa đáng mừng, từ nay về sau, hắn có thể nhận trách nhiệm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Kinh Nương ôm tỳ bà ngồi ở phía sau xe ngựa, nàng yên lặng mà nhìn mọivật trên đường bay vút qua, trong nội tâm cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảmgiác qua nửa ngày, nhân sinh của nàng liền triệt để cải biến.
Trong đêm, sau khi Kinh Nương tắm rửa thay y phục xong, nhẹ nhàng đi vào phòng của Vô Tấn, nàng nhìn Vô Tấn đang ngủ say trên giường, cũng không quấy nhiễu hắn, mà nằm xuống một chỗ trống trên giường.
Hôm sau trời chưa sáng thì Vô Tấn đã cảm giác bị người đánh thức. Đầuhắn lóe lên suy nghĩ phải đi Quân Nha, giật mình ngồi dậy, phát hiệntrời còn chưa sáng thì thở phào. Nguy hiểm quá, hắn quên cả việc phải đi Quân Nha.
Gian phòng rất tối, không đốt đèn, hắn thấy bên cạnh hình như đứng mộtngười đàn bà, nhìn không rõ khuôn mặt. Hắn ngây ra một chút.
-Ngươi là ai?
Giọng cô có chút khẩn trương:
-Công tử, là ta, người không nhận biết ta rồi sao?
-Là ngươi, Kinh Nương!
Vô Tấn mừng rỡ, vội bật dậy ôm cô vào lòng, nhỏ giọng hỏi:
-Ngươi đến đây lúc nào?
Kinh Nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190233/quyen-2-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.