Mỗi khi hắn đọc một cái tên thì phía dưới truyền tới một thanh âm kinh hô rồi thở dài liên tiếp, sau khi hắn đọc tới Hồng huyện Tống Duyên Thọ thì ở bên trái có một người hét lớn một tiếng:
- Ta trúng rồi.
Chỉ thấy một nam tử bốn mươi tuổi gào lên, sau đó lại ngất đi, bằng hữu ở bên cạnh dốc sức lay hăn:
- Tống huynh Tống huynh.
Hắn từ từ tỉnh lại giống như điên rồi:
- Ta trúng, nương tử ta thi trúng rồi.
Người ở bên ngoài thở dài, giải thích:
- Tống huynh năm mười chín tuổi bắt đầu thi, trước đó đã lập gia đình, hiện tại con gái của hắn đã xuất giá rồi hắn mới thi đậu, đúng là không dễ dàng.
Kỳ thật không chỉ có vị Tống huynh này mà bất kỳ ai thi đậu cũng kích động vạn phần, tám trăm người mới tuyển một người, có thể đề tên bảng vàng đây là may mắn nhất trong nhân sinh.
Hoàng Phủ Duy Minh lúc này không ở Đông cung mà ở trong một khách sạn tại Thanh Hóa phường, cùng với em vợ Thích Thịnh của hắn ở cùng một chỗ, Thích thị huynh đệ cũng tham gia khoa cử nhưng sau khi thi xong ngày đầu tiên bọn họ biết mình không có hi vọng rồi, Thích Phái trong đề thi viết bảy mươi hai hiền tài của Khổng Tử thì quên mười hiền, mà Thích Thịch thì ngay cả một người cũng không viết được không phải là vì hắn không biết mà là hắn không kịp thời gian, Mặc Kinh đã tốn ba canh giờ của hắn.
Thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190172/quyen-2-chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.