Thần sắc Hoàng Phủ Cương có chút thương cảm:
- Có một người đã qua đời, nhưng con của hắn, cũng là nhân vật rất có thế lực ở Sở Châu,sau khi ngươi đi Sở Châu sẽ biết, nhưng người cuối cùng ta không thể nói cho ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hắn tên là Thanh Thu, trừta cùng Tuệ Minh thiền sư, những người khác cho là hắn đã chết, nhưngchỉ có một mình ta biết rõ hắn hiện tại tên gì? Ẩn nấp ở chỗ nào? Hắnche dấu rất sâu, nếu không tới thời khắc mấu chốt, hắn sẽ không xuấthiện, ta hứa hẹn qua hắn, sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, Vô Tấn, tintưởng ta, cũng đừng có hỏi nữa, hắn không muốn bất luận kẻ nào biết rõ,cũng bao hàm cả ngươi.
- Ta hiểu được, ta sẽ không hỏi lại.
Bọn hắn lại im miệng không nói mà đi vài bước, Hoàng Phủ Cương lại một lần nữa hỏi hắn:
- Vừa rồi sự tình Trần gia của ta, ngươi cảm thấy thế nào?
Vô Tấn lắc đầu cười nói:
- Ta nhất định sẽ lấy Tô Hạm làm vợ, nếu như Trần Anh nguyện ý, ta có thể lấy nàng làm bình thê, nhưng nàng không thể làm chính thê, tương laithần dân của Đại Ninh vương triều cũng không tiếp nhận một Hoàng hậu cóthân thế hải tặc, lập nàng làm chính thê, tổ phụ không thấy là hoangđường sao?
Hoàng Phủ Cương biết Vô Tấn không chịu, hắn bất đắc dĩ cười cười, xác thực Vô Tấn nói cũng đúng, nha đầu kia lớn lên quá đen,không cách nào bước lên ngôi vị Hoàng hậu.
Lúc này Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190123/quyen-2-chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.