Thân Kỳ Võ vô cùng hối hận, hấp tấp đuổi theo sau lưng Vô Tấn, nói:
- Điện hạ, ta xin lỗi điện hạ!
Lần này Vô Tấn dừng bước, quay đầu liếc gã một cái, mỉm cười nói:
- Tuy ta kêu một tiếng Thân huynh nhưng chỉ là loại lễ phép, biểu thị chúng ta từng có chút giao tình. Ngươi nên hiểu, ta là Lương Tự vương mà phụ thân ngươi chỉ là Thân quốc công. Dựa theo lễ chế triều đình, tước thấp hơn ba phẩm phải hành lễ quỳ lạy. Những điều này ta có thể không để ý, nếu ngươi đại biểu phụ thân ngươi bàn với ta, vậy nên giống phụ thân ngươi, thông minh một chút, rộng lượng một chút, không cần che giấu cái gì với ta. Thân huyện lệnh, ta cũng hy vọng ngươi có thể thay thế Thân Uyên, nhưng ít ra tâm trí ngươi phải trưởng thành và lão luyện quan trường xứng đôi với chức vị thiểu doãn đã, ngươi hiểu chưa?
Thân Kỳ Võ mặt đầy xấu hổ, cúi gập người thi lễ với Hoàng Phủ Vô Tấn:
- Cảm ơn điện hạ dạy bảo, ta đã hiểu, xin điện hạ lại cho ta một cơ hội.
Vô Tấn khoát tay:
- Tất cả mọi người ra khỏi tiểu viện!
Binh sĩ Mai Hoa vệ lần lượt ra ngoài, mấy nha sai cũng đi theo. Trong viện chỉ còn lại hai người họ.
Vô Tấn nói:
- Ngươi nói đi!
Vốn Thân Kỳ Võ định nói ‘đi vào phòng nói chuyện’ nhưng gã cắn chặt môi, không thốt ra khỏi miệng. Gã nhớ tới phụ thân từng ở trên bậc thang ngoài cửa nói một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2190008/quyen-2-chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.