Ni-trát gói giấy là sáng kiến của hắn, cùng viên đạn đời sau khôngsai biệt lắm, sức nặng vừa đủ, giấy thuốc cứng rắn, có thể trực tiếprơi vào đáy nòng súng, không cần phải dùng que đẩy vào, có thể tiết kiệm thời gian lên đạn.
Nhưng hắn cảm thấy hứng thú nhất là dây châmlửa, bởi vì dựa theo ý nghĩ của hắn, chỉ dùng hỏa dược thi hoặc là bìnhsứ nhỏ, nhưng hỏa dược thi lấy rất bất tiện, mà hỏa dược lại dễ bị ẩm,mà bình sứ lại có chút nặng.
Không nghĩ tới đám thợ thủ công lại thông minh như vậy, phát minh ra mộc bình thành mòng, trọng lượng rấtnhẹ, bên ngoài bôi có một tầng sáp không thấm nước, có thể dùng vải bông bỏ vào làm thành dây dẫn lửa, làm cho Vô Tấn sợ hãi thán phục nhấtchính là miệng bình dùng gỗ mềm nhét vào, hơn nữa trên nút bình có chặnngang một cây đinh gỗ, cây đinh gỗ này có thể nói là một sáng kiến vượtthời đại, binh sĩ muốn lấy ra hay nhét vào đều dễ dàng, dùng ngón cáinhẹ nhàng đẩy lên, nắp bình sẽ mở, Vô Tấn không thể không bội phục tínhsáng tạo của đám thợ thủ công.
Chỉ thấy động tác của Trịnh DuyênNiên rất thuần thục, hai chân kẹp lấy thân súng, đem hỏa dược nhét vàonòng súng, lập tức bỏ đạn vào, hắn cầm phát thương lên, lấy ra một mộcbình, dùng móng tay ngón cái nhẹ nhàng đẩy nắp bình lên, nắp bình mở ra, đem hỏa dược rót vào nơi chứa hỏa dược, sau đó lập tức giơ súng nhắmvách tường bên ngoài cách năm mươi bước, vừa bóp cò, chỉ nghe “oanh!”một tiếng, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2189853/quyen-2-chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.