Hoàng Phủ VôTấn cũng không lo lắng những quận ở Sở Châu dám đem thuế ngân và lươngthực cho Ung Kinh hay Lạc Kinh, không có quan viên nào dám to gan nhưvậy nhưng hắn biết rõ, muốn đem lương thực và thuế ngân tới Giang Ninhcần phải có thủ đoan mấu chốt là cần phải thuyết phục Đông Hải quận, màĐông Hải quận chính là quận lớn nhất của Sở Châu nếu như Đông Hải quậnchịu dẫn đầu thì những quận huyện khác cũng sẽ noi theo.
Ở trong khoang thuyền, Hoàng Phủ Vô Tấn xuất thần nhìn một bức bản đồ kỳ thật hiến tại hắn nhức đầu nhất không phải là vấn đề tiền bạc ở Sở châu mà là làm sao có thể vận chuyển thuế ngân tới cho quân Tây Lương.
Xuyên qua nội địa thì thật không thực tế, xem ra chỉ có một con đường là đi qua thảo nguyên.
Đúng lúc này Tề Phượng Vũ bưng một chén trà sâm vào buồng, Ngu Hải Lancũng không cùng Vô Tấn xuôi nam nên đành cho Tề Phượng Vũ đi cùng hắn.
Hoàng Phủ Vô Tấn đang muốn tìm nàng vội vàng vẫy tay nói;
- Đến đây tham mưu cho ta một chút.
- Huynh không phải nói về sau không cho người tham gia chính sự cùa huynh sao?
Phượng Vũ đặt chén trà trên bàn đùa nghích mà nói, Vô Tấn kéo nàng ngồi xuống:
- Ngẫu nhiên hỏi một chút vấn đề mà thôi, hơn nữa nàng tham dự chuyện của ta còn ít sao?
- Những cái kia là huynh bức muội làm ngay cả việc buôn bán của mình cũng không được.
Từ khi Hoàng Phủ Huyền Đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2189775/quyen-2-chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.