Tô Tốn tronglòng rõ ràng, bố trí quan viên ở Sở Châu không phải là do triều đìnhđịnh đoạt mà là do Vô Tấn, kỳ thật Vô Tấn đối với Thích Phái cũng khôngthích hắn biết rằng người này lãnh đạm với mình không phải là vì ngôngnghênh mà là tại trước kia bọn họ quan hệ không tốt, tuy nhiên Tô Tốn đã có nhiệt tâm cho y mặt mũi là được, hắn nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Triều đình đúng là có quy định, như vậy đi con đề bạt cho hắn làm chủ bộ huyện thường ở Giang Ninh.
Tô Tốn nheo con mắt lại, vuốt râu thầm đắc ý, Vô Tấn cho y mặt mũi điều này khiến cho lòng của y rất thoải mái.
Tô Tốn là người vô cùng sĩ diện, Vô Tấn là Lương vương, là ngự đệ củahoàng đế, ngay cả hoàng thượng đều chính miệng nói cho y biết, Đại Ninhthiên hạ hắn và Lương vương chung chi, còn thân hơn cả ruộng thịt điềunày khiến cho Tô Tốn cảm thấy rất vinh quang, cho nên y mới đáp ứng điSở châu lần này.
Y vừa rồi thăm dò Vô Tấn một chút không ngờ Vô Tấn trực tiếp đề bạtThích Phái loại tôn sùng này khiến cho Tô Tốn có cảm giác lâng lâng, ynhẹ nhàng ho khan tiến lên cười nói:
- Vô Tấn lần này ta phụng mệnh của hoàng thượng đi sứ Sở châu, chủ yếulà đốc thúc thuế ngân cùng với lương thực, ngươi xem chuyện này, tranhthủ cho ta một chút, để lại một nửa thuế ngân cho quân đội rồi vậnchuyển lên trên, được không?
Tô Hàn Trinh ở bên cạnh thầm kêu khổ, phụ thân đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2189770/quyen-2-chuong-384.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.