Có lẽ phải cảm tạ Ngu Hải Lan, nàng vạch trần người của Trần gia khiến cho thân tìnhcủa hắn trở nên đạm mạc hơn rất nhiều, cũng là vậy nên hôm nay hắn không bị thân tình làm cho mê hoặc.
Cũng phải cảm tạ Tuệ Năng thiền sư, y giảng thuật chuyện con gái mìnhbuồn chết khiến cho Vô Tấn hiểu được lòng dạ của Trần Chí Đạc, trên thực tế người này là một người vì lợi ích của mình không thể vô duyên vô cớcam tâm bán mạng, bốn mươi năm rồi, hắn đã sớm bị mài mòn lòng trungthành với cố chủ, cho dù lập mình làm quốc vương Lưu Cầu đảo thì mụcđích vẫn là nắm lấy đại Lưu Cầu đảo.
Kinh Nương có thân tình với cữu cữu Trần Cẩm Đoạn, Tô Hạm có thân tìnhvới cữu cữu Nghiêm Ngọc Thư duy chỉ có Vô Tấn là không có thân tình, nói đến cùng vẫn là lợi ích không cho phép.
Lúc này Tề Phượng Vũ bưng một ly trà tới, thấy Vô Tấn im lặng không nóigì, biết rõ tâm tình hắn không tốt, nàng liền ngồi bên cạnh ôn nhu nói:
- Không nên nghĩ quá nhiều, kỳ thật Tề gia cũng giống như vậy, bề ngoàithì huynh đệ hòa thuận nhưng trên thực tế là tương hại rất nhau, năm đótổ phụ thiếp cùng với huynh đệ tranh giành gia sản đến trình độ giươngcung bạt kiếm, ngay cả thiếp cũng không muốn trở về, nhìn xem là thấynản chí.
Vô Tấn gật đầu, Tề Phượng Vũ nói rất có đạo lý, mọi nhà đều có nỗi khổkhác nhau, trước kia Trần Ang Bang không phải cũng trả cho hắn đồ vậtsao, cũng có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2189761/quyen-2-chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.