Là muội phu của hắn, là trưởng sử Tề quận, hắn nhất định biết tình huống của người nhà mình, Lưu Hán Chương liền vui mừng.
Tiến vào trướng muội phu của hắn nói to;
- Đại ca vì người nhà mà lo lắng lắm phải không?
Lưu Hán Chương kéo hắn lại nói:
- Ngươi mau nói cho ta biết, người nhà của ta làm sao, mẫu thân của ta có sao không?
Mẫu thân của Lưu Hán Chương năm nay bảy mươi tuổi là ở Tế Nam thành LưuHán Chương không lo lắng cho thê nhi chỉ lo lắng cho bà nhất.
Đại ca yên tâm, phủ đệ của đại ca có quân đội gác, không có người nàodám vào quấy rầy trước kia ta cùng với tam nương còn đi thăm mẹ già,thân thể của bà rất tốt lại còn đưa cho ta mang một vật tới đây.
Nói xong y lấy ra một vòng ngọc đặt trên bàn Lưu Hán Chương nhận ra đây là vật của mẫu thân, hắn kinh ngạc nói;
- Ngọc nương không có tin sao?
Ngọc nương là vợ của hắn, mẫu thân không sao hắn liền lo lắng cho vợ.
Lưu Hán Chương gật đầu; trưởng nữ của hắn gả cho Chu Đậu Hiếu ở Ích Đô huyện, vừa mới sinh ra một đứa con trai.
- Không biết mẫu thân của ta có nhắn gì không?
- Mẫu thân của huynh nói huynh nên thức thời thuần phục hoàng đế Đại Ninh.
Lưu Hán Chương trầm mặc ý của mẫu thân hắn hiểu được nhưng hắn đang vững đội không muốn thuần phục người khác hắn lại từ từ mở thư trong thư thê tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2189694/quyen-2-chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.