Không bao lâu, Trương Tấn Tiết vội vàng từ đông thành chạy đến, Ung châu cùng Tề châurút quân, đại lượng dân chúng muốn ra khỏi thành, hắn đang suất lĩnhquân đội chuyển gỗ đá phòng thủ cửa thành, loay hoay đầu đầy mồ hôi,nhưng trong lòng của hắn cao hứng dị thường, có một cảm giác thành tựulớn lao.
Nghe nói Hoàng Thượng ở trong thủ khố triệu kiến hắn, hắn liền biết vìcái gì rồi, bất quá hắn cũng không lo lắng, hắn có thể nói rõ, hắn không e ngại những lời đồn đãi kia, hắn không có tư tham một lượng bạc, tráilại hắn còn xuất ra mấy ngàn lượng bạc mua gạo nấu cháo, cho những đứatrẻ lang thang không nhà để về kia sống qua ngày.
Hoàng Phủ Hằng an vị ở cửa lớn thủ khố, lưng tựa vào ghế dựa, hơn trămtên thị vệ hộ vệ chung quanh, hắn hiện tại không giống Hoàng đế, tráilại giống như một huyện lệnh đang chuẩn bị thẩm tra một đại án.
Trương Tấn Tiết tiến lên khom người thi lễ:
- Thần Trương Tấn Tiết, tham kiến bệ hạ!
- Trương Tướng Quốc khổ cực, ban ghế ngồi!
Hoàng Phủ Hằng cũng không có làm vẻ mặt tức giận, mà thản nhiên nói:
- Kim bài của Trẫm còn sử dụng nữa không?
- Quân địch đã lui, không cần dùng nữa.
Trương Tấn Tiết đem kim bài trình lên, một gã thị vệ chuyển cho HoàngPhủ Hằng, Hoàng Phủ Hằng nhìn nhìn kim bài của mình, cười nói:
- Ngươi xác định Ung Tề hai quân sẽ không trở lại?
- Thần cho rằng sẽ không trở lại, thần nhận được tin tức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc/2189672/quyen-2-chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.