Uỳnh!”
Hào quang nhất tạc, Phương Vân xé rách hư không, bước vào trong biến mất không thấy.
Đây là ngôi nhà tranh cũ nát ở Dự châu. Trong nhà tranh trung là một lão nho thoái ẩn tu học, đức cao vọng trọng. Qua tuổi tám mươi, bỏ qua thếsự, một lòng nghiên cứu học vấn. Trong thôn là tiên sinh dạy học, cơ hồđều là môn hạ của lão nho. Yêu nhau yêu cả đường đi, mọi người đối vớivị lão nho này, cũng cực kỳ kính trọng, ít khi nào quấy rầy.
Lão nho sinh sống một cuộc sống cực kỳ thanh tịnh.
“Uỳnh!”
Hào quang chợt lóe, bên trong nhà tranh lập tức nhiều hơn một người.
“Ai?!”
Một tiếng quát vang lên từ bên trong nhà tranh, một nữ tử váy lam chợtngẩng đầu lên, nhưng đột nhiên, thân hình chấn động, môi run run, giốngnhư không phát ra tiếng động. Thật lâu sau, mới kêu lên:
“Phương Vân.”
Một tiếng Phương Vân, Lam Đại Nguyệt lập tức lã chã rơi lệ, nghẹn ngào nói:
“Vân lang, ta thực xin lỗi ngươi. Lão phu nhân, lão phu nhân nàng...”
Phương Vân thở dài một tiếng, đem Lam Đại Nguyệt ôm vào trong ngực:
“Ta đã biết, tất cả ta đều biết. Đây không phải ngươi sai, muốn trách,chỉ có thể trách ta không có nhìn thấu mặt thật của Nhân Hoàng!”.
Ngồi sau bàn gỗ, lão nho vốn đang nghiên cứu kinh thư, nhưng giờ khắcnày, lại lặng yên không một tiếng động đứng lên, rời khỏi nhà tranh. Lưu lại hai người trong đó.
Cũng không biết qua bao lâu, Lam Đại Nguyệt cảm xúc dịu đi một ít, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3242762/chuong-1124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.