Sống sót sau tai nạn, tự nhiên không tránh khỏi xúc động. Phương Vâncũng không chen vào, chỉ đứng sau Thiên Ma tông chủ mỉm cười. Thân hìnhhắn bị Thiên Ma tông chủ che mất, mẫu thân Tạ Phiên Nhiên trong thờigian ngắn không có phát hiện. “Phu nhân, vãn bối có lễ.”
Phương Vân chờ ba người ôn chuyện không sai biệt lắm, mới ngắt lời nói.
“Ngươi...Phương Vân! Là ngươi!”
Thiên Ma tông chủ phu nhân lúc này mới nhìn thấ Phương Vân, chấn động. Phương Vân cũng không nói gì, chỉ đứng cười.
Hắn biết lẽ thường của con người, dưới tình huống như vậy, bình thườngđều quan tâm người nhà tối thân cận, sau đó mới có thể chú ý tới nhữngngười khác.
“Phu nhân, là Phương Vân đã cứu ta cùng Phiên Nhi.”
Thiên Ma tông chủ mỉm cười nói.
“A! Tiểu Hầu gia đa tạ!”
Thiên Ma tông chủ phu nhân lập tức đứng lên hành lễ.
“Phu nhân không cần khách khí.”
Phương Vân lập tức phát ra một cỗ chân khí, ngăn cản nói.
“Không sai, về sau đều là người một nhà. Không cần khách khí.”
Thiên Ma tông chủ mỉm cười phụ họa, nói xong đem sự tình Thiên Ma sơn,kể lại một lần. Đặc biệt là quyết định của Phương Vân vì Thiên Ma côngchúa.
Phương Vân ở một bên, cũng không trả lời. Chỉ lạnh nhạt mỉm cười. Nếu là trước kia, hắn sẽ không như vậy. Nhưng hiện tại, hắn đã hiểu rõ cõilòng mình. Biết rõ người mình yêu là ai, dù là thân nhân, hay là ngườiyêu, ở cùng một chỗ, mới là quan trọng nhất. Đối với những chuyện nhỏnhặt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3242746/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.