Ngoài năm mươi vạn trượng,có một người đàn ông hắc khí đầy mình, thân hình cao lớn, tóc dài, mộttay nắm cánh tay bị đứt, bị Phương Vân ép bước ra từ sâu trong khônggian. Đôi mắt đen ngòm của hắn nhìn chằm chằm vào Phương Vân, ấn đườngvẹo vọ, vừa kinh hãi vừa tức giận.
“Ngươi dám chặt một cánh tay của ta!” Gương mặt của người đàn ông vừa bị chặt tay trở nên phẫn nộ.
“Nếu ngươi không biết điều, lần sau sẽ không phải là cánh tay ngươi bịchặt đứt, mà sẽ là cái đầu của ngươi đấy!” Phương Vân đứng đó, y bàotoàn thân bay phần phật, trông rất có khí độ.
Người đó sững sỡ, rồi ngẩng mặt phá lên cười, tiếng cười tàn ác vangkhắp hư không, giống như một cái roi đang đập vun vút, xuất hiện âmthanh ‘phạch phạch phạch’: “Ha ha ha, được lắm, được! Quả nhiên là ngựanon háu đá, kẻ không biết không sợ. Đây là lần đầu tiên Vô lân tà hoàngta bị người ta uy hiếp! Thứ tử Phương gia, ngươi quả nhiên rất được!”
Nghe thấy bốn chữ ‘thứ tử Phương gia’ Phương Vân không khỏi nhướn màylên, đồng tử thu lại, nhìn chằm chằm vào người này nói: “Ngươi lại biếtthân phận của ta!! Mấy tháng trước, khi ta xung kích Mệnh tinh, trong số những người ngăn cản ta, chắc là có một phần của ngươi đấy!”
Phương Vân nhìn chằm chằm vào hắn, đồng tử toát lên đầy sát khí, nếu nói trước kia, chỉ vì đoạt bảo mà không vui thì giờ tình hình đã hoàn toànkhác.
Phương Vân sau khi bước vào vực sâu bi thương thì chỉ có đúng một lần có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3242610/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.