Tay chân Phương Vân lạnh lẻo... Loại cảm giác bất hảo này, bao phủtrong lòng. Hắn biết, chính mình tựa hồ đã đánh mất thứ trọng yếu nhất.Nhưng khó có thể ngăn cản loại biến hóa này.
"Rốt cuộc phát đãsinh cái gì? Thiên Địa Vạn Hóa Chung, đi rồi, ta còn nhớ rõ Thiên ĐịaVạn Hóa Chung. Ta còn nhớ rõ, ta bị áp buộc vào."
Phương Vân cònnhớ rõ duy nhất, chuyện đã xảy ra trước khi bước vào nơi này. Hơn nữaphần trí nhớ đó, không có chút dấu hiệu phai nhạt đi.
Hắn muốntriệu hoán Thiên Địa Vạn Hóa Chung trong cơ thể, nhưng mà giống như chân khí cường đại đột nhiên biến mất. Thiên Địa Vạn Hóa Chung đồng dạngbiến mất vô ảnh vô tung.
“Thế nào?" Lão lang trung gương mặt cười tủm tỉm, trong ánh mắt, có chút vẻ cười: “Ngoại trừ Đại Chu triều gìđó, vương hầu gì đó, ngươi còn nhớ rõ chuyện gì? Không nhớ rõ sao? Nếungươi thực là người đến từ nơi đó, sao có thể lại không biết, địa phương sinh sống của mình ờ đâu?" "
“Vân nhi, nghe lời của mẫu thân. Từ nay về sau không tới chỗ của Lý tiên sinh nghe chuyện nữa. Ngươi nhưvậy, làm cho mẫu thân thật lo lắng."
Phụ nhân bên cạnh quan tâm nói.
"Hì hì."
Tiểu nữ hài cũng mỉm cười, trong thanh âm tràn ngập sự ranh mãnh: "Nhị ca,hay là huynh muốn lười đo. Bắt chước đại ca đi theo phụ thân làm việcđi. Sơn thôn cũng không tệ mà!"
"Khanh khách, hai oa tử, thímcũng đã sớm nói. Tiên sinh đọc sách kia không phải thứ tốt gì. Mỗi ngàychỉ biết mộng tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3242466/chuong-828.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.