Chương trước
Chương sau
Hai bàn tay khổng lồ còn chưa đụng vào được thân thể của Viêm Ma, thì đã đụng vào nhau trên không trung, chỉ nghe oanh một tiếng lớn, phật thủ kim quang liền nổ đầu tiên, ngay sau đó, đại Lực Thần Ma chưởng của Phương Vân năng lượng cũng đã tiêu quả nửa, nhưng vẫn bay đến thượng cổ Viêm Ma cực lớn kia.

"Rống!"

Thượng cổ Viêm Ma cao gần ngàn trượng ấy nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng vỗ nát Đại Lực Thần Ma chưởng, thượng cổ Viêm Ma kêu lên một tiếng, vừa định đánh trả, thì đột nhiên trong lúc ấy, ba tòa núi thật lớn, mang theo lực lượng kinh khủng, mãnh liệt ập xuống đầu, thượng cổ Viêm Ma chỉ kịp giơ một tay lên thì đã nghe một tiếng oanh, bị nổ thành bụi phấn, cả thân thể khổng lồ liền hóa thành một đoàn hỏa diễm thật lớn.

"Ngũ Ngục Phong, thu" Phương Vân khẽ quát một tiếng, phun ra một ngụm tinh khí, ngay lập tức, tất cả tinh hoa của Thượng cổ Viêm Ma liền bị một lực lượng cuồng bạo hút vào trong Viêm Trì

Phát hiện ra giữa đường có người cướp giật, cho nên ra tay cấp tốc, lấy Ngũ Ngục Phong trấn áp Thượng cổ Viêm Ma cao ngàn trượng, hút lấy toàn bộ tinh hoa của nó, từ đâu đến cuối chỉ diễn ra trong chớp mắt, phản ứng của Phương Vân không thể cho là chậm được.

Ở ngoài mấy ngàn trượng, đoàn người kia còn chưa kịp phản ứng thì Phương Vân đã thuận lợi thu lấy tinh hoa Viêm Ma, lui ra hơn ngàn trượng, lúc này, Phương Vân có thời gian quan sát, rốt cuộc là ai đã tranh giành tinh hoa Viêm Ma với mình, chỉ thấy bên trái khoảng mấy trăm trượng, có một đám đệ tử phật tông đang trợn mắt nhìn nhìn, trước mặt bọn họ là một thanh niên mặc hoa phục màu trắng bạc, trên mặt còn mang một nửa cái mặt nạ bẳng sắt, đứng thẳng nhìn minh, ánh mắt lóe lên sự bất định.

"Truyền nhân của phật tông đạo thống!"

Thấy rõ trang phục của những người này. Phương Vân hơi nhíu mày, có chút bất ngờ, hắn không ngờ rang, bản thân lại tự nhiên gặp phải truyền nhân của phật tông ở cho này.

Nửa năm không gặp, khí tức của tên truyền nhân phật tông này đã mạnh hơn gấp mười lần, so với mình đã không còn thua kém bao nhiêu nữa, từ tình huống giao thủ vừa rồi cho thấy, vì truyền nhân phật tông này sợ là đã bước vào cấp Thiên Tượng, hơn nữa đã tiếp cận nhị thập thiên long chi lực rồi, thực lực và tiến cảnh như vậy không khỏi làm cho kẻ khác âm thầm kinh hãi.

Lúc này hắn ta đang lơ lửng giữa không trung, khí tức lay động. Phía sau hắn hiện lên một pho tượng phật đà cao gần trăm trượng, tượng phật này có mười tám cánh tay, diện mạo phẫn nộ, phía sau còn thoáng hiện ba vòng bánh xe, mười tám cánh tay chậm rãi chuyển động, trong tay cầm lấy phủ (búa),tiễn (tiền),câu (lưỡi móc),xoa (xiên),kích, phật câu. Pháp khí đỉnh lô, một vòng tròn lửa không ngừng phụt ra từ trong tượng phật đà nay, tựa hồ như nếu pho tượng phật đà này nổi giận lên thì có thể hủy diệt cả thế gian vậy, trông cực kỳ đáng sợ.

"Người kia cũng đang lợi dụng hỏa nguyên tố trong Thang cốc để ngưng luyện công pháp!"

Tuy rằng Phương Vân không nhận ra được thân phận của người này, nhưng hắn có thể cảm thấy hỏa nguyên tố trong không trung đang hóa thành từng cơn lốc xoáy, dùng tốc độ kinh hồn mà lao vào trong cơ thể của tượng phật đà này.

Phương Vân vừa suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được, vì truyền nhân phật tông đạo thống nay, đang tu luyện một môn công pháp, vừa rồi chưởng lực của hai người chạm vào nhau, hẳn là do cả hai cùng nhau tấn công con Viêm Ma kia, ngẫu nhiên chạm vào nhau mà thôi.

"Phương Vân, là ngươi!"

Bạch Ngọc Xuyên nhìn chằm chằm Phương Vân một lát, rốt cuộc đã mở miệng nói, trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lùng, cách xa nửa năm, hắn không ngờ rằng Phương Vân lại cũng phát triển nhanh như vậy!

Hắn có đại khí vận của phật môn bao phủ, lại có các thủ đoạn phù hộ của phật chủ viễn cổ lưu lại, cho nên mới thuận buồm xuôi gió tiến vào cấp Thiên Tượng, nhưng võ đạo tiến cảnh của tên Phương Vân này lại còn nhanh hơn cả hắn, một chưởng vừa rồi, đã trực tiếp phá Trung Ương Bất Động Minh Vương Đại Thủ Ấn của hắn.

Giáo nghĩa của phật tông là từ bi vi hoài, phần lớn phật đà đều có tướng mạo nghiêm trang, rất ít có tham si sân nộ, nhưng mà, ít chứ không có nghĩa là không có.

Bạch Ngọc Xuyên tu luyện "Trung Ương Bất Đông Tôn Minh Vương", chính là hóa thân từ sự phẫn nộ của Phật chủ.

Trong giáo lý của phật giáo. "Minh Vương" chính là ý nghĩa của hóa thân từ sự phẫn nộ. Phật lấy từ bị làm gốc, không động sân niệm, khi phật động sân niệm, thì lập tức thi triển khiển trách, dùng uy lực vô cùng lớn đê hủy diệt kẻ địch.

Hắn đang lợi dụng hỏa nguyên tố hùng hậu tại Thang cốc để tu luyện tuyệt học phật tông này, nhưng thật không ngờ lại gặp phải Phương Vân, tuy rằng Phương Vân biến thành Thụy thú, nhưng khi tức trên người không thay đổi, Bạch Ngọc Xuyên vẫn có thể nhận ra được.

Bạch Ngọc Xuyên vừa nói xong, Sa Môn tứ lão phía sau lập tức lộ ra thần sắc kinh hãi, không dám tin tưởng nhìn Phương Vân.

"Ha ha, thì ra là truyền nhân của phật tông đạo thống, nửa năm không gặp, không ngờ chúng ta lại thấy nhau ở đây".

Phương Vân vừa cười to, vừa nhanh chóng tế luyện Ngũ Ngục phong.

"Là ngươi! Không ngờ lại là ngươi!"

"Hay cho một tên tặc tử, lúc ở Diêm Thành, đã để ngươi chạy thoát một mạng, không ngờ rẳng lại nuôi hổ làm hoạn, đã để cho người an toàn phát triển đến trình độ như vậy".

Sa Môn tứ lão lúc đầu còn không thể tin được, nhưng từ câu trả lời của Phương Vân, đã xác định được thân phận của hắn, cả đám nhất thời kích động, giận đến tím mặt.

Trong mắt của Phương Vân cũng hiện lên sự ngạc nhiên, lúc ở Diêm Thành, hắn chỉ là một tên tiểu tốt, căn bản là không đáng để Sa Môn tứ lão chú ý, hôm nay trong miệng bọn họ tự nhiên phun ra hai chữ "Diêm Thành", hiển nhiên là cũng đã điều tra và tìm hiểu về mình rất nhiều rồi.

Phương Vân liếc nhìn truyền nhân của phật tông đạo thống, cũng biết rằng chính hắn đã đem tư liệu của mình nói cho Sa Môn tứ lão, trong lòng tuy rằng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì cả, chỉ cười nói: "Sa Môn tứ lão. Phong Trữ Hầu nhờ ta chuyển lời hỏi thăm ân cần của hắn đến các ngươi".

Sắc mặt của bốn người trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ vất vả thành lập cơ nghiệp của Sa Môn tại Diêm Thành, nhưng lại bị hủy trong tay Phong Trữ Hầu.

"Muốn chết!" Đà La, kẻ nóng tính nhất trong Sa Môn tứ lão giận dữ nói: "Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục vô lối ngươi lại muốn tới! Hôm nay ta xem ngươi chạy đi đâu!"

Phương Vân cười nhạt nói: "Chỉ bằng ngươi? Hừ, đừng tưởng rằng thực lực của ngươi lớn, có tin ta có thể bóp chết ngươi như bóp chết một con kiến hôi không?"

"Ngươi!" Sắc mặt của Đà La khó coi giống như mặt heo vậy, tuy rằng hắn cũng muốn nói ra những lời cay độc, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận. Phương Vân bây giờ, quả thật có đủ thực lực nay, có thể bóp chết mình như bóp một con kiến hôi.

"Đại tự tại vô lượng phật đà..." Một câu phật hiệu vang lên, bản thân của truyền nhân phật tông đạo thống, một gã hòa thượng trên đầu có chín đốt hương, mặc tăng bảo phiêu nhiên, đột nhiên bước ra khỏi đám người, đưa tay thi lễ với Phương Vân, nói "Thí chủ có phải là Tứ Phương Hầu phủ Phương Vân hay không?"

Phương Vân nhìn người này một cái, chỉ cảm thấy khí tức của người này giống như biển lớn dâng trào vậy, cực kỳ hùng hậu, còn mạnh hơn cả vì truyền nhân của phật tông đạo thống kia nữa, hơn nữa, từ cái nhìn đầu tiên của người kia, trong lòng Phương Vân bỗng nhiên có một trực giác, người này cực kỳ nguy hiểm, thực lực chân chính của hắn còn mạnh hơn mình nhiều.

Trong lòng Phương Vân lập tức nổi lên sự báo động: "Không sai. Xin hỏi đại sư là?"

"Ra là vậy, thế thì không sai, tại hạ là Phạm Thiên, đệ tử chân truyền của Chiêu Giác tự!" Phạm Thiên mở miệng nói.

Phương Vân hơi chấn động, không ngờ rằng tên hòa thượng này lại chính là Phạm Thiên, trên bảng Thiên Tượng, thực lực của hắn còn xếp cao hơn cả Thập Tam hoàng tử.

Trên người Thập Tam hoàng tử có tinh huyết Ứng Long, có thể thi triển ra phép lực cấp Thiên Tượng, bản thân có tam thập ngũ (35) thiên long chi lực, mà thực lực lộ ra bên ngoài của tên Phạm Thiên nay, chỉ có trên dưới nhị thập tam (23) thiên long chi lực, nhưng lại có thể nằm trên Thập Tam hoàng tử, vậy thì thực lực chân chính sợ rằng không cần nói cũng biết.

Cái tên truyền nhân phật tông đạo thống nay, lại tụ tập bên cạnh một nhân vật như Phạm Thiên, một nhân vật còn mạnh hơn cả Thập Tam hoàng tử, và còn làm việc thay cho hắn, đi đến một nơi hung hiểm như vậy, quả thật là dễ hơn trở bàn tay, thực lực tăng nhanh cũng không còn gì kỳ quái.

Bạch Ngọc Xuyên nhìn lướt qua Phạm Thiên, y bào rung động, lùi về phía sau, nói rõ ra tư thế không nhúng tay vào, chiêu Giác tự là một đại phải, chỉ bằng một câu, ta là truyền nhân phật tông đạo thống được chỉ định của phật chủ viễn cổ, mấy ngàn đại phải ở Trung thô hãy cúi đầu, thì có vẻ giống như đang nằm mơ giữa ban ngày, cho nên hắn cũng không gấp, ăn cũng cần từng miếng, đường cũng cần từng bước.

Bạch Ngọc Xuyên có kế hoạch riêng, mà Phạm Thiên chính là then chốt trong kế hoạch của hắn, đối với Phạm Thiên, hắn cũng không muốn can thiệp quá nhiều.

"Ngươi đã là Phương Vân vậy thì Kim Cương đầu đà chết trong tay ngươi, chiêu Giác tự chúng ta không giống các tông phải khác, đi báo thù rửa hận, kim Cương đầu đà chết trong tay ngươi, chính là số mệnh, nhưng mà, phép môn Đại Lực Kim Cương Phật Đà, chính là công pháp của phật tông nhất mạch, vì phép này không truyền ra ngoài, thí chủ, phép môn của Đại Lực Kim Cương Phật Đà, xin mời giao ra! Cái này không thuộc về ngươi!"

Phạm Thiên nghiêm mặt nói.

Trong lòng Phương Vân hiểu rõ, cái việc thu hồi này cũng không đơn giản như vậy, Đại Lực Kim Cương pháp môn ấy vẫn còn chỗ thiếu hụt, nhưng mà, cái công pháp này vào trong tay của hắn, liền được đề thăng đến cảnh giới viên mãn.

Chiêu Giác tự muốn thu hồi Đại Lực Kim Cương Phật Đà, cũng không phải bởi vì pháp môn này không truyền ra ngoài, mà tất cả là vì Đại Lực Kim Cương Phật Đà đã đạt đến cảnh giới viên mãn, có lẽ nói rõ ràng hơn là vì "Trí Tuệ" và "Nghị Lực".

Tuyệt học pháp môn phật tông này là chí dương, uy lực cực lớn, nhưng mà, Phương Vân đã rất ít dùng, chủ yếu là bởi vì từ khi có được tuyệt học Đại Lực Thần Ma tông, uy lực của nó còn lớn hơn nữa.

"Ngươi muốn cái tuyệt học này sao, cái này cũng không phải là không thể!" Tâm niệm của Phương Vân khẽ động, một pho tượng của Đại Lực Kim Cương Phật Đà cỡ nắm tay hiện lên bên cạnh hắn, nhẹ nhàng di động một chút nhờ chân khí: "Nhưng mà, môn tuyệt học này dù sao cũng là do ta dụng tâm tu luyện cho nên mới tăng lên cảnh giới viên mãn được, cứ như vậy mà giao cho ngươi, ta không cam lòng, như vậy đi, một tháng sau, ta ở Trung thổ chờ ngươi, tùy thời phụng bồi, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, thì phép môn này sẽ trả lại cho Chiêu Giác tự của các ngươi".

Một tháng sau, Phương Vân đã sớm bước vào cấp Thiên Tượng rồi, hươu chết về tay ai còn chưa biết, cho dù Phạm Thiên bước vào Thiên Trùng cảnh, thì Phương Vân cũng không cảm thấy gì, cũng không cần phải sợ hãi, hơn nữa, đến lúc đó, môn tuyệt học này thật sự không còn tác dụng gì nữa, không bang cứ trả về cho lành.

"Được! Một tháng sau, ta sẽ tìm ngươi!" Phạm Thiên nghe xong gật đầu, làm ra vẻ đồng V, rồi cúi đầu im lặng không nói gì nữa.

"Thế tử, Phạm Thiên tìm ta vì Đại Lực Kim Cương phép môn còn ngươi? Ngươi tìm ta vì cái gì? Vì muốn tấm tàng đồ bảo sao?"

Phương Vân chuyển ánh mắt, nhìn xuống vì truyền nhân phật tông đạo thống này.

Bạch Ngọc Xuyên nghe thấy Phương Vân gọi mình là "Thế tử", mi mắt không tự giác nhíu lai, khẽ cười một tiếng che giấu: "Tiểu Hầu gia, tại hạ Bạch Ngọc Xuyên, Tiểu Hầu gia không cần gọi là thế tử gì cả, về phần tàng bảo đồ, vốn là vật vô chủ, bảo vật trong thiên hạ nhiều như vậy, ai có năng lực thì là của người đó, ngươi có năng lực cướp lay, thì là của ngươi, ta còn chưa đến mức vì tàng đồ bảo mà ra tay!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.