Có rất nhiều các ghi chép về thời thượng cổ có nói đến Hóa Xà. Mặc dù Hóa Xà là quái thú thuộc thủy hệ, nhưng sự thực Hóa Xà sở dĩ có tên như vậy không đơn giản chỉ vì bề ngoài của nó, mà bởi vì tính chất của rắn ấy là Độc!
Một Hóa Xà hơn mười thiên long lực có thể không đả thương được Thập Tam hoàng tử, nhưng một Hóa Xà tiếp cận Thiên Trùng Cảnh, khi dưỡng ra “khói độc”, cho dù là Thập Tam hoàng tử cũng không dám khinh suất.
Nghe Thập Tam hoàng tử, người có thực lực cao nhất hét lên lùi lại, chứng nhân nào dám chậm trễ. Ai nấy đều thi triển toàn thân công lực, cấp tốc lui về phía sau. Đồng thời ai nấy đều phát chưởng, chém về phía khói độc ở phía trước, hi vọng có thể xua tan vụ khí.
Khi Thập Tam hoàng tử đã lui về phía sau. Liền ầm một tiếng, phát ra một chưởng, đánh vào khói độc. Có điều, cho dù là chưởng lực của Thập Tam hoàng tử, hay là các chưởng lực của những người khác, một khi chạm vào cỗ kịch độc. Liền như lọ mực đổ trên nền đất tuyết đang rơi, chỉ chốc lát liền biến mất.
Hóa Xà do nữ đệ tử hạch tâm của Huyền Thủy Cung thượng cổ biến thành khi phun ra khói độc, ngoại trà kịch độc còn có cả khả năng ăn mòn chưởng lực.
“Thứ tốt đây”
Phương Vân thấy cảnh tượng như vậy, cảm thấy trước mắt ngời sáng. Thùy Ngục Phong của hắn hiện tại được luyện thành nhờ vào việc tích tụ nước biển đen có lực ăn mòn cục mạnh, cùng với khói có chứa kịch độc. Có điều, kịch độc và lực ăn mòn lại tách rời nhau, hơn nữa cũng không có năng lực ăn mòn chưởng lực.
Khói độc do Hóa Xà phun ra rõ ràng là một liều “thuốc bổ” khi đề thăng uy lực pháp khí Ngũ Ngục Phong của Phương Vân.
“Thùy Ngục Phong hấp thu khói độc!”
Phương Vân ném địa nguyên pháp khí tiết cặn thượng phẩm vào không trung, sau đó liên tục phun ra hai ngụm tinh khí, toàn lực thôi động.
“Ầm” Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, sau đó từng đợt tiếng sóng biển ầm ĩ phát sinh giữa không trung, tựa như có hàng ngàn hàng vạn tấn nước biển, đang cọ rửa không trung.
Chứng nhân giật mình, lặp tức thấy một vòng xoáy nước đen kịt. Xuất hiện trên bầu trời. Từng đạo sóng biển từ hư không xuất hiện xung quanh vòng xoáy nước. Từng luồng hấp lực cường đại phát sinh, hấp thu khói độc do Hóa Xà phun ra vào trong xoáy nước.
“Là Ngũ Ngục Phong!”
Huyết Y Hấu, Dịch Thiên Hầu, Y Hầu ở cạnh Phương Vân một thời gian dài ở cạnh biển đen, cho nên đã từng nhìn thấy Phương Vân tế luyện Ngũ Ngục Phong. Có điều ai cũng không ngờ rằng, pháp khí của hắn lại lợi hại đền như vậy, có thể hấp thu được độc khí của Hóa Xà.
Lấy Phương Vân mười hai thiên long lực. Phối hợp với địa nguyên pháp khí tiết cặn thượng phẩm, muốn đối kháng chính diện với Hóa Xà là rất khó, nhưng muốn thu nạp khói độc của Hóa Xà thì lại không có gì trắc trở.
Lợi ích của việc Phương Vân lấy nước biển đen tế luyện Ngũ Ngục Phong lúc này hoàn toàn hiển lộ. Nước biển đen có hiệu suất thu nạp độc tố hơn hẳn những nguyên tố nước bình thường khác. Ít nhất cũng gấp cả trăm lần.
“Một pháp khí rất tốt!”
Sau lưng Thập Tam hoàng tử, hai thị vệ bạch y, mắt xẹt qua một tia dị sắc, mờ miệng khen. Lấy kiến thức của bọn họ, đương nhiên nhìn ra được pháp khí của Phương Vân chẳng qua chỉ là ở mức trung bình, không có bao nhiêu lợi hại. Nhưng ở phương diện thu nạp độc tố, thực sự rất lợi hại. Cho dù là cường giả lợi hại đi nữa cùng phải cẩn thận phòng bị.
“Cẩn thận”
Đúng vào lúc này. Thập Tam hoàng tử quát khẽ một tiếng. Có thể lợi dụng khói độc của Hóa Xà để đề cao uy lực của pháp khí đương nhiên không sai. Nhưng phía sau khói độc còn một con Hóa Xà chứ không phái chuyện chơi.
Thực lực Phương Vân đối phó với Hóa Xà này vẫn chưa đủ. Tay áo Thập Tam hoàng tử rung lên, chuẩn bị xuất thủ cứu Phương Vân. Trong những người ở đây, chỉ có Phương Vân là hắn cảm thấy thuận mắt nhất, không hề muốn Phương Vân chết ở đây.
Vừa nghe tiếng quát khẽ của Thập Tam hoàng tử. Lặp tức Phương Vân lưu tâm cảnh giác, cùng lúc, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ đang tập trung về phía mình.
Trong tiếng khóc chói tai, Hóa Xà hung ác. Dữ tợn vũ động hai cánh, mang theo khí tức hùng hậu vọt đến. Trên đầu nó. Bức tượng Huyền Thủy Đạo Quán không ngừng huy vũ hai tay, lặp tức ngàn vạn thủy đao. Thủy thương, thủy côn. Thủy kích, thủy kiếm.., hóa thành gió bão. Bằng thế lôi đình vạn quân, không ngừng vụt lên trên trời.
Những đao, thương, côn, kích này cắt nát không gian, phát ra những tiếng chói tai. Đừng nói một gà võ giả mười hai thiên long lực, cho dù là một võ giả mười lăm long lực, nếu không có thủ đoạn đặc biệt nào đó, cũng sẽ bị thiên đao vạn kiểm cắt thành mảnh nhỏ.
Mắt thấy tai ương ngập đầu sắp ập xuống, Phương Vân vẫn ngửa đầu nhìn một cách ung dung, bình tĩnh. Trong tròng mắt đen kịt của hắn hiện rõ bóng ảnh của ngàn vạn thương công kích phủ...
“Hống”
Một tiếng thét lớn như phá vỡ hư không, chỉ trong nháy mắt, Phương Vân cong người, hóa thành hung thú thượng cổ Phỉ.
Một hung thú cao hơn ngàn trượng xuất hiện giữa không trung. Khí tức của Phương Vân, chỉ chớp mắt tăng vọt tới mười tám thiên long lực, lặp tức sở hữu năng lực miễn cưỡng đối kháng với Hóa Xà.
Phương Vân vốn chuẩn bị đưa công lực vào Ngũ Ngục Phong, sau đó sẽ đối phó với Hóa Xà. Có điều, giữa lúc ấy. Phương Vân thay đối chủ ý. Bời lẽ, khi hắn hóa thân thành Phi, thực lực bành trướng lên mười tám thiên long lực, hai phù lục chưa thể dùng được vốn chìm dưới đáy đan điền đột nhiên nhẹ nhàng hơn.
Phù lục Bát Sơn Tồi Nhạc vẫn như trước có phần hơi ngưng trệ. Không dễ điều khiển, nhưng phù lục thứ hai lại có thể tùy tâm thôi động. Phương Vân liền đưa một tia ý thức chìm vào trong phù lục, sau đó thôi động nó.
“Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp!”
Phương Vân hét to, thanh âm chấn động thiên địa. Khi hắn vừa thôi động Thần Ma Câu Dịch phù lục, một cỗ khí tức mênh mông, xa xưa, mạnh mẽ liền lấy Phương Vân làm trung tâm tản ra xung quanh.
Trấn Điện Hầu, Thập Tam hoàng tử cùng với hai gà thị vệ bạch y đều cảm thấy mí mắt giật giật. Chỉ trong nháy mắt với thực lực của họ cùng cảm thấy áp lực đáng sợ.
Cỗ áp lực này không phải là bản thân Phương Vân, mà đến từ trên đỉnh đầu Phương Vân, một Ma Ảnh khổng lồ đang xé rách phiến hư không mà đến.
Trấn Điện Hầu trước giờ vẫn một mực không có chút biểu tình, vào lúc này hai vai hơi động. Tựa hồ ông ta đã nhận ra lai lịch môn công pháp này của Phương Vân.
Giờ khắc này. Phương Vân căn bản không hề biết đến tình hình bên ngoài. Ý thức của hắn tựa hồ đã tiến vào thể giới hỗn loạn, vang vọng vô số những tiếng hò hét, gào rít của thần ma. Ý thức hắn kịch liệt chấn động. Những thanh âm này, so với khi Phương Vân ngưng luyện phù lục, lớn gấp ngàn vạn lần.
Đúng vào lúc này, một thanh âm cực lớn, áp chế hết thảy thanh âm của ma thần, vang lên trong đầu Phương Vân:
“Chủ nhân Đại Lực Ma Thần nghe theo triệu hoán của ngài!”
Thanh âm này mang theo lực lượng rung chuyển đất trời. Tuy rằng linh hồn nó cực kỳ cường đại, nhưng tựa hồ rất cung kính với Phương Vân. Chỉ nháy mắt. Thiên địa an tĩnh, thanh âm của những thần ma khác dần dần nhỏ lại. Phương Vân lúc này mới cảm nhận được tình huống ở bên ngoài. Lực lượng đáng sợ của Hóa Xà đang ẩm ầm cuốn đền. Còn trong cơ thể Phương Vân, chán khí đang lấy tốc độ khủng khiếp hao mòn. Chỉ nháy mắt. Phương Vân từ mười tám thiên long lực. Sụt giảm còn hai thiên long lực!
Rắc rắc!
Hai hư ảnh đen kịt hóa thành đôi cánh tay, mang theo lực lượng mạnh mẽ khó có thể hình dung đột nhiên từ giữa hư không trên đỉnh đầu Phương Vân xé không gian thành hai, tạo ra một cái khe cực lớn. Ngay sau đó, một bóng đen khổng lồ, tản ra khí tức đáng sợ bước
Bóng đen này cao chừng mấy trăm trượng. Cánh tay nó tựa như một ngọn núi, tản ra lực lượng lớn vô cùng, so với Hóa Xà mạnh mẽ hơn nhiều. Quanh người nó, không gian vặn vẹo, thoạt nhìn tựa như thực mà lại như ảo.
Khí tức cường đại, xa xưa từ trên bóng đen tản ra bốn phía. Nó tựa như một ma thần sinh ra từ bóng tối thuở khai thiên tích địa. Khiến người ta cảm thấy không thể nào địch nổi.
“Hống” Ma thần khổng lồ vừa bước ra. Ánh mắt liền tập trung lên Hóa Xà. Chỉ nghe trong hư không truyền đền từng đợt tiếng rít gào. Sau đó ma thần bước lên một bước về phía Hóa Xà, đồng thời một quyền đập tới.
Một cỗ lực lượng đáng sợ mang theo tính hủy diệt, phát ra từ trên nắm tay ma thần. Nơi nó đi qua. Không gian phát ra những tiếng rên rỉ thảm liệt, tựa hồ vừa phải tiếp nhận một cổ đại lực vượt quá mức tiếp nhận.
Trong ánh mắt chứng nhân lại là từng đợt ánh sáng hắc ám từ không trung vụt đi như con thoi, nơi nào đi qua. Từng mảng lớn không gian bị vặn vẹo. Đầu tiên là ngàn vạn đao, thương, kích, côn do Hóa Xà triệu hoán bị chần vỡ trong chớp mắt, tiếp đó là Hóa Xà phát ra một tiếng rít thảm thể lương, trực tiếp bị đánh nát thành bụi phấn, máu tươi văng tung tóe.
Vào khoảnh khắc Hóa Xà tử vong, tất cả liền khôi phục. Ma thần Phương Vân triệu hóa từ hư không cũng trực tiếp biến mất.
Quang mang chợt lóe, Phương Vân thi triển Sơn Nhạc Na Di Pháp, rơi xuống một ngọn núi trọc, đá núi lởm chởm. Giải hóa thân, sắc mặt tái nhợt, Phương Vân ngã ngồi xuống mặt đá.
Chỉ một chiêu Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp đã khiến Phương Vân mất đi mười sáu thiên long lực. Loại cảm giác này giống như một người bình thường chỉ trong nháy mắt mắt đi một lượng máu lớn, vừa mệt mỏi, vừa chóng mặt, nhức đầu.
Cảm giác ấy. Vô cùng khó chịu!
“Biểu ca ngươi sao rồi?!”
Tiếng gió vang lên. Tôn Thế Khôn là người đầu tiên lao đến, hỏi thăm.
Vốn dĩ hắn thấy Phương Vân đại triển thần uy, một chiêu giết chết Hóa Xà. Đang vô cùng mừng rỡ thì đột nhiên phát hiện Phương Vân mặt tái nhợt, khí sắc rất không tốt, lặp tức thấy căng thắng, chạy đến.
Tuy rằng Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp do hắn truyền cho Phương Vân, nhưng môn công pháp này hắn căn bản chưa từng luyện qua. Chỉ có pháp khí Ma Thần Thai đã có sẵn, nhưng Tôn Thế Khôn hắn chưa đủ thực lực, nên căn bản chưa thể thôi động.
“Không việc gì, chẳng qua bị mất sức quá nhiều thôi!” Phương Vân khoác tay nói.
“Chiêu Thần Ma Câu Dịch Đại Pháp này rất không tệ, có điều lại có khuyết điểm chí mạng là chỉ dùng được một lần.”
Một thanh từ đỉnh đầu truyền đến. Thập Tam hoàng tử từ không trung hạ xuống. Ngón tay bắn ra, lặp tức một viên đan dược màu vàng bay đến, rơi vào tay Phương Vân.
“Đây là Cửu Long Đại Hoàn Đan của hoàng thất cực kỳ có lợi trong việc bổ sung nguyên khí cho ngươi!
Thập Tam hoàng tử nói. Tay lại đưa lên, một chưởng đột nhiên đặt lên vai Phương Vân. Cùng lúc, lực lượng hùng hậu như đại dương mênh mông chảy thắng vào cơ thể Phương Vân.
Cỗ lực lượng này cực kỳ tinh thuần, không hề bá đạo, chỉ trong nháy mắt hóa thành nội lực tinh thuần giúp Phương Vân bổ sung tám thiên long lực.
Thu được bổ sung từ cỗ lực lượng đó, khí sắc Phương Vân lập tức tốt hơn rất nhiều.
“Đa tạ Thập Tam hoàng tử!”
Phương Vân nói. Trong lòng hắn lại thầm rúng động. Khi thi triển Ngũ Đế Ngự Long Quyết. Thập Tam hoàng tử khí phách phi thường, nhưng khi viện thủ mình, lại nhu hòa bình lặng. Rất rõ ràng, vị Thập Tam hoàng tử này đã tu luyện nội lực tới mức cương nhu tùy ý, thủy hỏa tương dung.
Thập Tam hoàng tử chắp tay mà đứng, nhìn Phương Vân, lãnh đạm nói: “Ta thấy ngươi thi triển Địa Biến Pháp, tinh thần lực và ý chí lực hắn đủ để trần áp bản năng của những hung thú Địa Biến. Hung thú như Phỉ thực sự quá kém, hạn chế ngươi tăng cường thực lực. Ta có một giọt tinh huyết Giác Thụy, ngươi xem có thể hàng phục nó hay không!”
Dứt lời. Trong tay Thập Tam hoàng tử đã có thêm một giọt tinh huyết lớn cỡ viên đá cuội. Giọt tinh huyết này năm màu, xung quanh mơ hồ có một làn tường vân.
“Giác Thụy ngày đi tám một vạn tám ngàn dặm, hiểu được ngôn ngữ mọi nơi, khi Mình Quán Thánh Chủ tại vị, thấu đáo chuyện phương ngoại tịch mịch, liền gửi thư tới.” ( Thượng cổ kinh chú)
Thấy giọt tinh huyết đó. Phương Vân đang bình tĩnh cũng không khỏi ngẩng đầu, giật mình liếc nhìn Thập Tam hoàng tử!
Cũng như Bạch Hổ có thể bay lên không, nhưng vẫn quy về bảng địa sát, lực lượng Giác Thụy cũng là lực lượng của bảy mươi hai tầng địa sát.
Giác Thụy là hung thú duy nhất không giống với hung thú trong bảy mươi tầng địa sát, tính tình nhu hòa. Giống như những gì Thượng cổ Kinh Chú viết, thần thông thiên phú của Giác Thụy rất đơn giản, chính là thông hiểu ngôn ngữ bốn phương.
Thần thú thiên cương rất khó thu phục, hơn nữa chúng bay lượn trên không, không dễ tìm thấy tung tích. Còn hung thú địa sát thì rất dễ tìm. Nhưng đại đa số hung thú địa sát tình tình kiêu ngạo, khó thuần, lại thuộc về họa thú.
Dưới tình huống như vậy, với tính tình nhu hòa. Giác Thụy có vẻ vô cùng đặc biệt. Hơn nữa nó có năng lực thiên phú thông hiểu ngôn ngữ bốn phương, đối với đại đế thượng cổ mà nói, phi thường hữu dụng. Có thể dùng nhân từ của bậc quân vương để giáo hóa.
Cho nên. Thời thượng cồ, địa sát thú Giác Thủy được đế vương thượng cổ lệnh làm Thụy Thú. Lại bởi vì đỉnh đầu loại thú này có một cái sừng, cho nên gọi là Giác Thụy, đồng thời đặt trong hoàng cung, coi như một tượng trưng cho sự thánh mình của quân vương.
Giác thụy, ngoại trừ khả năng thông hiểu ngôn ngữ, còn có một tác dụng khác, ấy là khả năng chuyển hóa. Chính nhờ cái sừng trên đầu. Giác Thụy có thể chuyển hóa địa sát lực thành lương khí nhu hòa!
Tuy rằng Giác Thủy rất ít khi công kích con người nhưng thực lực của nó không hề thấp, trong bảy mươi hai địa sát thú, nó đứng thứ ba mươi lăm. Mặc dù có một thân lực lượng cường đại, nhưng Giác Thụy lại không có bắt kỳ lực công kích nào. Có điều, đối với võ giả điều đó không mấy ảnh hưởng, vì họ cần chính là sự gia thừa lực lượng của Giác Thụy.
Phương Vân cảm thấy giật mình, cùng không phải bởi vì sự đặc biệt của Giác Thụy, mà bởi vì nơi phát ra con thú này.
Tinh huyết Giác Thụy, chỉ có một nơi có, ngoại trừ nơi ấy ra, không chỗ nào có thể có tinh huyết Giác Thụy. Địa phương ấy, chính là hoàng cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]