Chương trước
Chương sau
Ừ, nếu đã đáp ứng Ngu trưởng lão thì tất nhiên phải ra tay tương trợ.

Thanh Long thư sinh đứng dậy, đại diện cho ba tên tán tu nói.

- Mời!

Thanh Tâm Tử cùng Thanh Phong tiên sinh cũng đứng lên.

Ở phía đối diện, Ma Thiên đại trưởng lão cùng với mấy tên cường giả Linh Tuệ cảnh khác đã đi lên trung ương Long Hổ Bình, ánh mắt tràn đầy hung quang nhìn về đám người Ngu Thần.

- Lát nữa ta và Phi Hoàng huynh, Kim Địch huynh sẽ đối phó với ba tên cường giả Linh Tuệ cảnh. Ngu trưởng lão hãy đối phó với Ma Thiên đại trưởng lão, Thanh Tâm Tử tiền bối cùng với Thanh Phong tiên sinh thì hãy đối phó với hai người trong Đạo môn kia đi sao.

Thanh Long thư sinh hiến kế nói, sau đó liếc mắt nhìn Phương Vân, châm chọc nói:

- Còn tên yếu nhất kia thì để cho ngươi đi!

- Không cần!

Thần thái Phương Vân vô cùng bình tĩnh, cũng không để ý tới lời nói của Thanh Long thư sinh. Hắn nhìn về phía trước, bỏ chén trà ra khỏi tay rồi đứng dậy nói:

- Loại tỷ thí thấp thế này thì một mình ta là được rồi.

Vừa nói xong thì thân thể của Phương Vân đã như tên rời khỏi cung, từ trong đình đài thoáng cái đã hiện ra ngay giữa không trung Long Hổ Bình.

- Ma Thiên đại trưởng lão, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết là ngươi đang nói chuyện với ai!

Âm thanh lãnh khốc từ trên không trung truyền đến, âm thanh vừa phát ra thì đã có một cỗ khí tức giết chóc đáng sợ như phong bạo từ trên bầu trời Long Hổ Bình nổ tan ra. Cỗ khí tức này còn ẩn chứa hơi thở hồng hoang cổ xưa ở bên trong, giống như đao kiếm đang đâm vào mặt vậy, làm cho các tu sĩ đang ở trên đình đài quan khán cuộc chiến cũng phải biến sắc không thôi.

- Cái này...cái này đúng là khí tức của hung thú thượng cổ!

Sắc mặt Ngu Thần thoáng cái đã thay đổi, hắn có thể cảm giác được sau khi Phương Vân phát ra cái khí tức của hung thú thượng cổ này xong thì thực lực đã tăng vọt lên, trong nhát mắt đã đạt đến hai con thiên long lực, hơn nữa còn đang tăng lên với tốc độ bất khả tư nghị.

- Ba thiên long lực, bốn thiên long lực...

Thanh Long thư sinh vừa mới còn châm chọc Phương Vân, để đối thủ yếu nhất cho Phương Vân thì giờ đây giống như bị tát một cái thật mạnh vậy, sắc mặt trắng bệch. Bây giờ hắn mới biết là mình vừa đi qua quỷ môn quan, Phương Vân có thể giết Lưu Giản Ung thì cũng có thể giết chết mình một cách dễ dàng.

- May mà chúng ta không có ra mặt, bằng không chọc giận hắn thì hậu quả sẽ chẳng khác gì tên Lưu Giản Ung kia cả.

Hai người Phi Hoàng cùng Kim Địch cũng âm thầm kinh hãi.

Rống!

Vào lúc này, Phương Vân đã đột phá được tám con thiên long lực, hóa thân thành hung thú thượng cổ "Phỉ" từ không trung rớt xuống. Vân khí trên bầu trời Long Hổ sơn cùng với không khí trong phạm vi mười dặm chung quanh đã bị hung thú Phỉ hút vào trong thể nội, hoàn thành Địa Biến chi pháp.

Ầm!

Ngay giây khắc Phương Vân hóa thành hung thú thượng cổ thì cả Long Hổ Bình cũng bị run lên, phảng phất như phải sụp đổ vậy. Long Hổ Bình lớn như thế, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị Phương Vân chiếm đi hết một nửa.

Thấy Phương Vân hóa thành hung thú thượng cổ lớn như thế, mấy tên tu sĩ được Ma Thiên đại trưởng lão mời tới liên tục biến sắc!

Ai ai cũng biết Địa Biến chi pháp, nhưng vì máu huyết hung thú lại quá thưa thớt, cho nên những người có thể chân chính thực hiện được cũng không nhiều lắm, cũng có rất ít người có thể nhìn thấy.

Lúc này, nhìn thấy Phương Vân hóa thành thân thể khổng lồ như thế, mọi người mới biết tại sao vị tiểu hầu gia triều đình này có thể xếp hạng đầu tiên trên Địa Biến bảng. Dựa vào Địa Biến chi pháp này thì làm gì có cường giả Địa Biến cảnh nào là đối thủ của hắn chứ. Lưu Giản Ung muốn khiêu chiến hắn, không phải muốn chết thì là gì đây?

- Băng Thiên Đại Thủ Ấn!

Phương Vân không nói lời nào cả, một bàn chưởng khổng lồ đã từ trong thân thể đánh xuống đại trưởng lão.

Ma Thiên đại trưởng lão thấy vậy liền ngưng trọng tâm thần lại:

- Long Hổ đại pháp!

Vừa nói xong thì từ tai; mắt; mũi; miệng của đại trưởng lão đã phun ra một luồng khí năm màu, luồng khí năm màu này lượn lờ trên đỉnh đầu của đại trưởng lão rồi ngưng kết thành một cái ngũ thải vân sàng. Mọi người đưa mắt nhìn theo liền thấy ở trên ngũ thải vân sàng còn có một đạo nhân dáng vẻ trang nghiêm, đầu đội vũ y tinh quan đang đứng trên đó.

Người này cao khoảng trăm trượng, từ trên người toát ra một cỗ khí tức uy nghiêm, cao quý, làm cho người ta không thể nhìn gần được. Đây chính là Long Hổ Đạo Quân, theo truyền thuyết hắn chính là người đã sáng lập ra Long Hổ tông.

Theo tin đồn thì Long Hổ Đạo Quân là một trong những cường giả đứng đầu từ thời xa xưa, tu vi võ học kinh thiên tuyệt địa, nổi danh khắp nơi. Tuyệt học cường đại nhất của Long Hổ tông chính là triệu hồi ra hư ảnh của vị thủy tổ sáng lập nên môn phái này.

- Long Hổ đại thủ ấn!

Đại trưởng lão khẽ quát một tiếng, vị Long Hổ Đạo Quân đang bảo vệ trên đỉnh đầu kia lập túc đánh một chưởng ra, cường nghạnh đối kháng với Băng Thiên Đại Thủ Ấn của Phương Vân. Một tiếng nổ ầm vang lên, cả hư không cũng bị chấn động theo. Long Hổ đại thủ ấn bị một chưởng đánh tan, hóa thành vô số luồng khí năm màu bay đi, mà Băng Thiên Đại Thủ Ấn cũng trở nên ảm đạm rất nhiều, tiên tán ở trong không trung.

- Cùng nhau đánh hắn!

Ngay lúc đại trưởng lão xuất thủ, sáu tên cường giả khác cũng bay lên. Người nào cũng phát động tuyệt học của mình đánh về phía Phương Vân cả.

- Không biết tự lượng sức mình!

Phương Vân cười lạnh một tiếng, đánh Ngũ Ngục Phong ra:

- Trấn áp cho ta!

Phương Vân không hóa thân thành hung thú thì đã có năng lực trấn áp được các cao thủ cùng cấp bậc. Ngay khi hóa thân thành hung thú, có được tám con thiên long lực thì hiệu quả càng không giống lúc trước.

Ngũ Ngục Phong chỉ ở trên không trung một chút là đã hóa thành một ngọn núi vô cùng khổng lồ, cái bóng của nó cũng che hết một nửa Long Hổ Bình. Ở ngay bên cạnh Lôi Ngục Phong chính là vũng nước xoáy khổng lồ kia. Nhận được sự ủng hộ cuồn cuộn của nội lực, đạo nước xoáy đó cũng lớn lên không ít, tiếng sóng biển ập vào vang vọng cả Long Hổ Bình.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ngũ Ngục Phong mới chỉ phát ra lôi quang đánh ra, lập tức đã đánh tan tác nội lực của những cường giả chỉ có thực lực hai con; ba con; bốn con thiên long lực, cả bọn liền bị trọng thương.

- A!

Sáu người này đồng thời kêu thảm một tiếng, máu tươi văng tung tóe, thân thể bị chấn ngã xuống sàn. Ánh mắt Phương Vân giờ đây vô cùng lạnh lẽo, đang muốn đưa Ngũ Ngục Phong qua trấn áp thì liền thấy có một đạo vân khí hình rồng hổ cuốn tới, đem cả sáu người đi ra ngoài.

- Mấy tên kiến hôi, cứ để hắn cứu đi.

Phương Vân không cần nhìn thì cũng biết người xuất thủ chính là Đan Đỉnh trưởng lão.

Một Lưu Giản Ung bị giết là đủ rồi, nếu như có thêm sáu tên tu sĩ ngoại tông cũng bị giết trên Long Hổ Bình thì xem như mặt mũi của Long Hổ tông mất sạch. Về tình về lý thì Đan Đỉnh trưởng lão cũng không thể để sáu tên cường giả được đại trưởng lão mời tới trợ trận chết được.

Phương Vân cũng không để ý tới điều này, mà một khi Đan Đỉnh trưởng lão ra tay cứu thì xem như sáu người đó đã mất đi tư cách chiến đấu. Mục đích chủ yếu duy nhất của hắn chính là trấn áp tên đại trưởng lão này, đây là trận chiến đầu tiên của hắn ở giới tông phái, nhất định phải phát uy để trấn áp những người khác.

- Đại trưởng lão, không phải là ngươi muốn ta chết sao? Tới đây cho ta nhìn thử xem, xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh? Ngũ Ngục Phong, trấn áp hắn cho ta!

Phương Vân há miệng phun ra một ngụm tinh khí, Ngũ Ngục Phong nhận được luồng tinh khí này lập tức tăng mạnh lực lượng lên, điên cuồng xông về phía đại trưởng lão.

- Nghiệt chướng! Ngươi thật cho rằng chỉ dựa vào một kiện Địa Nguyên pháp khí là đã có thể vô pháp vô thiên sao?

Đại trưởng lão thấy Phương Vân nổi hung uy như vậy thì càng nổi giận hơn, hai tay nhanh chóng kết thành pháp quyết, ngay lập tức có một pháp khí cỡ bàn tay từ trong đan điền bay ra. Cỗ pháp khí này sau khi rời tay thì nhanh chóng xoay tròn, đồng thời không ngừng bành trướng lên, chỉ trong nháy mắt đã to như một căn phòng. Đây là một kiện pháp khí có hình dáng ngọc bội, trên đó còn có khắc hình rồng hổ đang ôm đầu bắt đuôi, một đỏ một tím tạo thành hình thái cực.

- Long Hổ Đạo Quân, hóa vương vi âm, Bạch Hổ đại pháp!

Đại trưởng lão để một đầu ngón tay lên trên đầu kiện pháp khí này, Long Hổ Đạo Quân nhận được lực lượng truyền vào thì lập tức tăng mạnh thêm gấp trăm lần. Chỉ trong nháy mắt thôi, vân khí đã tỏa ra khắp nơi, đồng thời còn có một con bạch hổ đang tọa ở trong pháp khí, khống chế cỗ pháp khí này đánh mạnh về phía Ngũ Ngục Phong của Phương Vân.

- Phật Đà Khắc Bia, trấn định càn khôn!

Trên đỉnh đầu Phương Vân giờ đây xuất hiện một pho tượng Đại Lực Kim Cương Phật Đà khổng lồ. Pho Phật Đà này quát một tiếng rồi nhập vào trong Ngũ Ngục Phong, đánh tới Long Hổ bội của đại trưởng lão.

Ầm!

Trong hư không phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, một cỗ kình khí như phong bạo từ trên bầu trời Long Hổ Bình bắn tán loạn ra, cuốn tới bát phương. Đồng thời, từ trong Long Hổ bội phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, kiện pháp khí này đã bị đẩy lùi rồi.

Trong tràng quyết đấu pháp khí vừa rồi, Long Hổ bội của đại trưởng lão Long Hổ tông đã không thể nào sánh ngang với Ngũ Ngục Phong đã trải qua sự tôi luyện của Phương Vân.

Đại trưởng lão quá sợ hãi, hắn có thể cảm giác được khí linh trong Long Hổ bội đã bị thương nặng sau cuộc va chạm vừa rồi. Hắn vội vàng đưa tay lên vẫy, triệu hồi kiện Địa Nguyên pháp khí này lại.

- Thức thứ tư Luân Hồi đao pháp, Tinh Thần Luân Hồi đao!

Nhưng ngay lúc này, bỗng có một đạo đao khí bàng bạc xé rách hư không chém xuống. Từ bên trong đạo đao khí đó lại không ngờ tản mát ra một cỗ khí tức luân chuyển cả càn khôn, làm cho tinh tượng phải biến sắc.

Ầm!

Đao khí hiện ra rồi biến mất, khi lần nữa xuất hiện thì chỉ còn cách đại trưởng lão có hai mươi trượng mà thôi. Từ trên thân đạo đao khí đó phát ra một cỗ khí thế bài sơn đảo hải, băng núi tồi nhạc, tựa hồ đánh chết đại trưởng lão Long Hổ tông ngay trên Long Hổ Bình vậy.

Thần sắc đại trưởng lão biến đổi, hắn cảm thấy một cỗ nguy cơ mãnh liệt. Trong lúc cấp thiết, hắn chỉ còn biết đánh ra một chưởng:

- Liệt Thiên Long Trảo!

Một long trảo khổng lồ từ trong hư không hiện ra đón đánh đao khí.

Ầm!

Long trảo khổng lồ chỉ trong nháy mắt đã bị cỗ đao khí vô hình đánh thành phấn vụn. Đại trưởng lão Long Hổ tông hét lên một tiếng thảm rồi bay ra ngoài, trên ngực có một đạo vết máu, chính là do đao khí làm trọng thương.

- Tinh Thần Luân Hồi đao.

Lại thêm một chiêu đao pháp nữa do Phương Vân phát ra.

- Long Hổ Đạo Quân!

Đại trưởng lão vỗ trán một cái, một lần nữa lại có một luồng khí năm màu từ mũi miệng của hắn thoát ra. Long Hổ Đạo Quân vừa xuất hiện liền dùng tay phải đánh nát đao khí của Phương Vân, nhưng mà, cánh tay đó của Long Hổ Đạo Quân cũng bị nổ thành nát bấy.

- Nhất Khí Ngự Kiếm quyết!

- Băng Thiên Đại Thủ Ấn!

- Ngũ Ngục Phong, khởi!

- Tinh Thần Luân Hồi đao!

Thế công của Phương Vân như cuồng phong trút xuống vậy, liên miên không dứt. Đại trưởng lão Long Hổ tông bây giờ chỉ còn sức chống đỡ, chứ không thể nào phản kích lại nữa.

Lúc đại chiến ở Mãng Hoang, ba đại Yêu Vương liên thủ đối phó với Phương Vân cũng chỉ dám đứng ở trên mây phát chiêu mà thôi, không hề dám đi xuống. Hôm nay, đại trưởng lão Long Hổ tông hoàn toàn ở trên đất thì Phương Vân nào có sợ hắn, hoàn toàn chính diện công kích.

Nhưng mà, mới chỉ hơn mười chiêu thì nội tạng đại trưởng lão đã bị chấn động, trong miệng phun ra máu. Còn Phương Vân ở bên này lại tốt hơn nhiều, thân thể hung thú cường đại hơn con người quá nhiều, một chút phản lực kia không thể nào đả thương hắn được.

- Tinh Thần Luân Hồi đao!

Phương Vân lại bổ một đao xuống, ngay lúc đao này vừa xuất ra thì ở ngay trán của hung thú thượng cổ Phỉ cũng phát ra một đạo ánh sáng trắng. Bạch Mục thần thông đã được phát động không một tiếng động, sau đó xen lẫn vào trong đao khí cùng đánh về phía đại trưởng lão.

- Long Hổ Đạo Quân!

Đại trưởng lão lần nữa phát ra chiêu cũ, đánh một chưởng ra.

Ầm!

Ngay lúc đao khí chấn vỡ thì đột nhiên có một cỗ lực lượng cổ quái phá không ra, xuyên thấu qua thân thể Long Hổ Đạo Quân, rồi công kích ngay trên người đại trưởng lão.

- A!

Đại trưởng lão hét thảm lên một tiếng rồi như con diều bị đứt dây vậy, bay ra ngoài xa, rơi ra ngoài Long Hổ Bình.

- Chết đi!

Phương Vân quát lạnh một tiếng. Ngũ Ngục Phong lập tức bay ra trấn áp, bộ dáng như muốn đè đại trưởng lão thành bánh thịt vậy.

- Chậm đã!

Đột nhiên có một bàn tay to màu trắng đánh ra chặn ngay thế công Ngũ Ngục Phong lại, đồng thời có một cỗ vân khí đẩy đại trưởng lão ra khỏi vòng chiến. Đan Đỉnh trưởng lão đã ra tay rồi!

- Tiểu hầu gia, tỷ võ so chiêu, đến điểm thì ngừng lại được rồi. Ngươi đã thắng, cũng không cần tiếp tục nữa.

Đan Đỉnh trưởng lão nói..[
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.