- Ngu trưởng lão!
Phương Vân chắp tay rồi đáp xuống đỉnh núi, động tác nhẹ nhàng tựa như cao nhân vậy. Nhìn thấy Ngu Thần đang mỉm cười trước mặt, trong lòng Phương Vân dâng lên một cảm giác quái dị.
Ngu Thần cho là Lý Ức Huyền đã giết con trai của hắn, nào có biết con hắn là do mình giết.
Nếu để cho hắn biết được chân tướng sự việc, thì sợ rằng biểu hiện lúc đó sẽ không phải là niềm nở tiếp đón như thế này; mà là đưa đao lên trước, ba bước thành máu đi.
"Chuyện trên mỏ Ba Lâm vô cùng bí ẩn, cho dù Ngu Thần có muốn tra thì cũng không tra được. Mà hắn có biết thì làm sao, cùng lắm là trấn áp hắn rồi cho phụ tử đoàn tụ."
Phương Vân là người tài cao gan lớn, ỷ mình có Địa Biến chi pháp hộ thân nên cũng không sợ chút nào.
- Tiểu hầu gia, mời vào trong.
Ngu Thần nói.
Phương Vân sánh vai với Ngu Thần bước vào bên trong Thanh La điện, Tôn Thế Khôn cũng tò mò quan sát xung quanh. Có rất nhiều cây trúc được trồng trên Thanh La phong này, xanh tươi xinh tốt, nhìn qua rất là đẹp.
- So với cái động của lão đầu tử kia thì đẹp hơn nhiều.
Tôn Thế Khôn thầm nghĩ trong lòng. Phương Vân không hề nói với hắn việc mình giết con của Ngu Thần, nếu như Tôn Thế Khôn biết thì sợ rằng không thản nhiên như vậy được rồi.
Đoàn người sau khi phân chủ khách ngồi xuống xong liền có trà thơm dâng lên. Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3241635/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.