Chương trước
Chương sau
Từ khu rừng hoa mai đi ra ngoài, tâm thần Phương Vân thủy chung vẫn chú ý đến việc Phu Tử đột nhiên biến mất, rồi căn nhà tranh đột nhiên sụp đổ đi. Những điều này làm cho cuộc gặp gỡ càng thêm huyền bí.

- Đại nạn người đánh cá đã tới, chẳng lẽ ý nói là tuổi thọ Phu Tử đã hết? Phu Tử tinh thông "Chu dịch", có thể đoán được tương lai. Chẳng lẽ hắn đã đoán được ta sẽ quay lại nên rời đi rồi sao?

Phương Vân ngồi ở trong xe ngựa, tự bắt mình bình tĩnh trở lại. Sau đó, nhanh chóng đem những chuyện gặp phải hôm nay lược qua một lần.

- Ta mới chỉ ngộ nhập vào phạm vi Phu Tử thôi diễn mà đã biết hết chuyện tình mười năm sau một cách chân thật. Thậm chí, những gì mà ta học được mười năm sau đều được ghi nhớ một cách rõ ràng, không thể quên được, giống như chính ta đã trải qua mười năm vậy. "Chu dịch" quả không hổ danh là bản đứng đầu "Bát tác".

- Ở tết Nguyên Tiêu năm ngoái, ta đồng thời đạt được vị trí thứ nhất thi văn lẫn thi võ. Lúc ấy Vũ Mục cùng Tam Công đồng thời hạ thiếp mời. Vũ Mục cùng Tam Công có địa vị hiển hách, theo lý thì ta không thể nào lọt vào mắt xanh của họ được, hôm nay nghĩ lại, chắc là do Phu Tử rồi.

Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.

Hắn lại nhớ tới người thần bí mang mặt nạ truyền nhân Phật tông. Không thể nghi ngờ nữa, người này cũng là một người đi vào phạm vi thôi diễn của Phu Tử.

- Người này cùng ta xông vào trong phạm vi thôi diễn của Phu Tử. Ta đã trải qua mười năm trong tương lai, không biết hắn đã trải qua bao nhiêu năm. Hắn có thể ở lần cuộc thi tết Nguyên Tiêu lấy bài thi văn của ta ra, xem ra, vận mệnh của hắn và ta cũng có liên quan với nhau.

Phương Vân trầm ngâm không nói. Truyền nhân Phật tông đó làm việc cẩn thận, vô cùng thần bí, hơn nữa Phu Tử cũng không có nói người này là ai. Nhưng người thần bí đó ngàn vạn lần không nên vì một tấm tàng đồ ở trong Sát Lục động phủ mà quá mức nóng lòng, đến nỗi bại lộ bí mật của chính mình. Phương Vân thông minh đến mức nào cơ chứ, người này chỉ mới bại lộ một chút thôi, nhưng đã tự bán cả thân phận cho Phương Vân. Hắn cho rằng đã che giấu rất kỹ rồi, nhưng không ngờ Phương Vân đã sớm nhìn ra.

- Thế tử a thế tử...ta và ngươi đồng thời ngộ nhập vào trong sự thôi diễn của Phu Tử. Ngươi lấy văn của ta, ta đoạt lấy tàng đồ của ngươi, chúng ta thật là có duyên a. Nếu như cá muốn vượt long môn để hóa rồng thì phải có cơ duyên, xem ra ngươi chính là cơ duyên của ta rồi.

Phương Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt cũng hơi lóe sáng lên.

- Công tử, đã đến hầu phủ rồi!

Lúc này có tiếng của người phu xe truyền đến.

Phương Vân bước xuống xe ngựa. Ở ngay cửa lúc này đã có Hoa Dương phu nhân cùng nha hoàn đứng đó chờ.

- Mẫu thân.

Phương Vân vội đi tới.

- Ừ, thấy Phu Tử rồi chứ?

Hoa Dương phu nhân nói.

Phương Vân lộ vẻ ngạc nhiên, nói:

- Mẫu thân cũng biết ư?

- Ừ.

Hoa Dương phu nhân gật đầu:

- Vào trong đi.

Sau khi đi vào bên trong chánh đường Hầu phủ, Hoa Dương phu nhân cho đám người hầu ra ngoài hết.

- Phương nhi, nếu như con đã gặp Phu Tử rồi thì có một số chuyện cũng nên cho con biết. Con từng nói với mẫu thân rằng con trọng sinh từ mười năm sau, thật ra thì lúc đó mẫu thân đã biết đó là chuyện không thể nào. Con có thể sống lại hoàn toàn là nhờ viên "Chính khí phản hồn đan" do Phu Tử đưa tới. Mẫu thân vốn đã muốn nói cho con biết, nhưng người thay Phu Tử tới đưa đan lại căn dặn là chưa tới lúc nói cho con biết thì không được nói.

Phu Tử là người đức cao vọng trọng, ở kinh thành có rất nhiều quý tộc cũng biết sự tồn tại của Phu Tử, nhưng mà rất ít người gặp được. Bởi vì, Phu Tử rất hiếm khi gặp người ngoài.

Phương Vân lúc này mới biết tại sao mẫu thân không nói cho mình biết. Suy nghĩ một chút, Phương Vân đem hết tình huống gặp Phu Tử hôm nay nói cho mẫu thân Hoa Dương phu nhân biết.

Hoa Dương phu nhân nghe xong thì cau mày lại, trong mắt hiện lên thần sắc lo âu. Nhưng rất nhanh, Hoa Dương phu nhân mỉm cười nói:

- Vân nhi, Phu Tử cũng không có nói Phương gia chúng ta nhất định phải bị tội mưu phản đúng không? Phương gia chúng ta rất trung thành với triều đình, mẫu thân tin tưởng triều đình sẽ không làm như vậy với chúng ta. Hơn nữa, phụ thân con tuyệt đối không có lòng mưu phản, Phu Tử nói chẳng qua chỉ là một khả năng. Mẫu thân tin tưởng chuyện như vậy sẽ không có phát sinh...Nếu như thật sự không có biện pháp, mẫu thân sẽ nói phụ thân con từ quan quy điền, một nhà chúng ta không làm vương hầu nữa, sống một cuộc đời bình đạm đến hết đời, như vậy sẽ không có chuyện gì đi. Về phần Phu Tử đột nhiên biến mất, mẫu thân tin tưởng Phu Tử làm vậy ắn hẳn có thâm ý riêng!

Phương Vân biết mẫu thân đang tự an ủi mình. Việc vương hầu muốn từ quan quy điền tuyệt đối không đơn giản như vậy. Nhưng mà, hắn cũng không muốn đả kích mẫu thân, cười lớn nói:

- Mẫu thân nói rất đúng!...Hài nhi cảm thấy hơi mệt, phải đi nghỉ một chút.

- Con đã vất vả rồi! Đi nghỉ đi.

- Vâng!

Phương Vân thi lễ một cái rồi xoay người rời đi. Ngay lúc Phương Vân rời đi, trên mặt Hoa Dương phu nhân hiện lên nét sầu lo thật rõ.

Phương Vân cũng không có trở về sương phòng của mình, mà là đến thư phòng.

- Đại nhân, ngài tìm ta?

Không lâu sau, Triệu Bá Ngôn cũng đến. Bây giờ hắn là một thị vệ trong Tứ Phương hầu phủ, cho nên cũng ở lại phủ.

- Ừ.

Phương Vân gật đầu, sau đó cầm một trang giấy đã có viết hai chữ đưa cho Triệu Bá Ngôn.

- Ngươi mau tra người này cho ta. Theo dõi tất cả hoạt động của hắn rồi báo cáo cho ta.

Triệu Bá Ngôn nhìn một cái, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên:

- Người này hình như không có xung đột gì với đại nhân. Hơn nữa, dường như cũng không biết võ công, tại sao đại nhân lại chú ý tới hắn?

- Hừ! Triệu Bá Ngôn, ngươi nhầm rồi. Tu vi võ đạo của người này không hề dưới ta! Đừng nói nữa, mau làm đi!

Phương Vân phất phất tay.

- Vâng, đại nhân yên tâm. Nếu như vị thế tử này vẫn làm như không biết võ công thì việc giám thị sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi. Thuộc hạ sẽ không làm cho đại nhân thất vọng!

Triệu Bá Ngôn dứt lời liền xoay người rời đi.

Sau khi Triệu Bá Ngôn rời đi, thư phòng liền an tĩnh lại. Không khí yên tĩnh này rất dễ dàng cho việc suy tư. Phương Vân ngửa đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt suy nghĩ. Một đêm này hắn nghĩ rất nhiều. Tới sáng sớm ngày thứ hai, Phương Vân mở mắt ra, từ tinh thần cho đến khí chất toàn người như được thoát thai hoán cốt vậy, hoàn toàn khác hẳn ngày hôm qua.

Két két!

Cửa thư phòng mở ra, Phương Vân thong thả đi ra ngoài.

- Thiếu gia, người của Hoàng Hậu nương nương cùng Tông Nhân phủ đều đang chờ ở ngoài.

Vừa ra khỏi phòng thì đã thấy Lương bá đang hoảng sợ đi đến.

- Ừ, ta biết rồi.

Phương Vân lạnh nhạt gật đầu. Hắn đã sớm biết được điều này.

- Lương bá, chuẩn bị cho ta một bát súp đi.

Phương Vân nói.

Lương bá tuy kinh ngạc, nhưng cũng không dám làm trái;

- Vâng, thiếu gia.

Phương Vân chậm rãi uống hết bát súp, sau đó mới đi ra ngoài cửa.

Lúc này ở ngoài cửa đã có một chiếc xe ngựa màu vàng cùng một chiếc xe ngựa có treo vải đen; một lão thái giám mặc áo bào cẩm vân cùng một đại hán mặc trang phục màu đen, ngang hông có lệnh bài của Tông Nhân phủ đang đứng chờ.

- Tiểu hầu gia, Hoàng Hậu nương nương mời gặp, muốn ngươi lập tức vào cung.

Thấy Phương Vân xuất hiện, mắt lão thái giám lập tức sáng lên, vội vàng đi tới. Đợi ở bên ngoài lâu như vậy, hắn đã sớm nhịn không được. Nhưng mà, vị tiểu hầu gia trước mắt này cũng không phải tầm thường a. Tứ Phương hầu thâm tàng bất lộ không nói đi, vị tiểu hầu gia này cũng sắp phong vương bái hầu rồi! Có thể đoán được, lực ảnh hưởng của Phương gia trong tương lai sẽ rất mạnh, hắn không dám khinh thường chút nào.

- Tiểu hầu gia, triều đình đã có nghiêm lệnh thu hồi lại máu huyết hung thú. Trên người của ngươi lại có máu huyết Phỉ. Chuyện này làm phiền ngươi theo ta đến Tông Nhân phủ giải thích một lần đi!

Đại hán trừng mắt nói. Cách nói chuyện cũng không hề khách khí chút nào!

Tông Nhân Phủ là nơi dám bắt cả hoàng tử hoàng tôn a. Người nào sợ Phương Vân chứ hắn không hề sợ.

- Cút ngay! Ngươi chỉ là một tên lính cai nho nhỏ mà cũng dám giả hổ nạt nộ trước mặt ta!

Phương Vân trừng mắt lại một cái, tên đại hán trông rất uy mãnh này lập tức lui về sau đến ba bước, đặt mông ngồi xuống mặt đất, kinh hãi vô cùng.

Tu vi của Phương Vân hiện giờ là Địa Biến cảnh đỉnh phong, tinh thần lực cường đại đến mức nào cơ chứ. Chỉ cần liếc một ánh mắt thôi cũng đã làm cho hán tử này không thể chống đỡ được.

- Công công, chúng ta vào cung ra mắt Hoàng Hậu nương nương đi!

Phương Vân nói xong thì trèo lên lên xe ngựa. Lão thái giám thấy thế mừng rỡ.

- Ngươi cứ ở bên ngoài chờ đi. Sau khi gặp nương nương xong, ta sẽ đi tới Tông Nhân phủ các ngươi.

Nói xong, Phương Vân liền buông rèm xuống. Chiếc xe ngựa màu vàng lập tức đi thẳng vào trong cung.

Hoàng cung cũng phân thành ngoại thành và nội thành. Như các ngự yến tết Nguyên Tiêu thì các vương công tử đệ chỉ có ở ngoại thành tham dự thôi. Còn muốn vào nội thành thì phải từ nhất phẩm cáo mệnh phu nhân trở lên.

Sau khi xe ngựa đến ngoại thành liền dừng lại, Phương Vân xuống xe rồi đi theo lão thái giám. Lần lượt xuyên qua một tầng cung điện, đi qua một thềm son, tiếp tục lướt qua một nhóm thị vệ đại nội thì mới dừng lại ở ngoài cung điện của Hoàng Hậu nương nương.

Bên trong đại điện vô cùng diễm lệ, được chia ra làm ba tầng lầu. Tầng thứ nhất có hai hàng thị vệ đại nội tu vi Tinh Phách cảnh, những người này nếu như ở bên ngoài thì chính là đại tướng quân rồi.

Tầng thứ hai có rất nhiều cung nữ. Đây là nơi các cung nữ biểu diễn để giúp cho Hoàng Hậu tiêu khiển.

Ở tầng thứ ba có một cái ghế tựa rộng lớn bằng hoàng kim, trên ghế có hơn trăm bức phù điên hình Phượng Hoàng. Một phụ nhân đội mũ kim phượng choàng xuống vai, có khí tức uy nghiêm đang ngồi trên ghế. Ánh mắt của nàng vô cùng sắc bén, giống như một nữ thần đang dõi xuống dưới, hiển lộ ra một sự uy nghiêm không thể nào khinh nhờn được.

Phương Vân biết, người này chính là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, chủ nhân của lục cung!

Ở sau lưng nàng có hai cung nữ dung mạo xinh đẹp, hai người này đang cầm lấy một cái quạt diễm lệ quạt ở phía sau nàng.

Ngay phía trước Hoàng Hậu nương nương có một bức màn che xuống, ngăn cách ánh mắt của người dưới. Ở hai bên bức rèm có hai người hộ vệ mặc trang phục màu trắng, ngay hông có giắt bội đao.

Ánh mắt của hai người hộ vệ này sáng ngời, khí thế hùng hồn. Nhìn lướt qua gây cho người ta cảm giác như hai ngọn núi lớn vắt ngang trước Hoàng Hậu nương nương vậy. Lấy tu vi của Phương Vân lại không thể nhìn ra tu vi của hai người này, hiển nhiên đây là cường giả trong cung.

Ba tầng, mỗi tầng cách nhau mười trượng. Mà vách tường của mỗi tầng đều được dùng ngọc thạch màu trắng khắc tạo thành, mỗi bậc thang đều được làm bằng thềm ngọc, tương liên với nhau.

- Vi thần tham kiến Hoàng Hậu nương nương, chúc Hoàng Hậu nương nương thánh an!

Phương Vân quỳ xuống ở tầng thứ nhất, hành lễ nói.

Dựa theo sự bố trí của điện thì chỗ của Phương Vân cách Hoàng Hậu khoảng hai mươi trượng. Cho nên nếu như từ chỗ của hắn mà nhìn lên thì gây cho người ta có cảm giác Hoàng Hậu ngồi ở trên tầng mây vậy, tạo ra khí thế cao cao tại thượng.

- Ngươi chính là Phương Vân?

Âm thanh của Hoàng Hậu xuyên qua bức rèm che, từ trên cao vọng xuống.

- Là vi thần.

Phương Vân nói.

Phương Vân vừa nói xong thì đã có một tiếng quát giận dữ từ trên điện truyền xuống:

- Ngươi thật to gan!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.