Chương trước
Chương sau
Tạm thời bỏ vấn đề kim ngân qua một bên, Phương Vân mở miệng nói:

- Triệu Bá Ngôn, bây giờ ta giao cho ngươi mấy chuyện, ngươi mau thay ta đi làm?

Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong một giờ!

Triệu Bá Ngôn cũng hiểu những chuyện mà Phương Vân sắp giao sau đây cũng chính là một dạng kiểm nghiệm hệ thống thám báo mà hắn đang xây dựng. Địa vị của mình ở trong lòng Phương Vân bao nhiêu thì phải xem thử chuyện này làm đến đâu.

- Đại nhân cứ phân phó, thuộc hạ sẽ cố hết sức hoàn thành!

- Chuyện thứ nhất ta muốn ngươi làm chính là thay ta ở Liệt Thiên tông tìm một người tên là Lục Vũ.

Phương Vân vừa nói vừa lấy mấy bình đan dược từ trong túi không gian ra.

- Sau khi tìm được hắn thì đem những đồ này cho hắn. Nói cho hắn biết là ta rất muốn gặp gỡ hắn. Mặt khác, nói cho hắn biết là muội muội của hắn ở kinh thành vẫn khỏe mạnh, rất nhớ hắn!

Ngay thời điểm Phương Vân nhìn thấy Lục Tiểu Linh thì mới có ý nghĩ này. Cũng một năm rồi, không biết Lục Vũ ở Liệt Thiên tông đã ra sao? Nhãn giới của hắn bây giờ cao như vậy, bây giờ nhìn lại sư phụ của Lục Vũ - Nhiếp Thiên Ma Quân Hoành Vô Cương thì chắc chỉ là một trưởng lão ngoại môn! Tu vi chỉ có đến Tinh Phách cảnh đỉnh phong!

Loại tu vi này đã không còn được Phương Vân đặt vào trong mắt nữa, ngay cả đan dược thượng phẩm cũng không còn tác dụng gì với Phương Vân. Nhưng đối với Lục Vũ thì sợ rằng rất khó có được!

- Thuộc hạ nhất định đưa đến!

Triệu Bá Ngôn nhận lấy bình sứ.

- Việc thứ hai là thay ta hỏi thăm chỗ này một chút!

Phương Vân vừa nói xong liền lấy một đầu bút, chấm một chút mực rồi viết lên giấy Tuyên Thành. Đây dĩ nhiên là vị trí của Chiêu Giác Tự trong trí nhớ của Kim Cương Đầu Đà.

- Ta muốn ngươi phái người đi thăm dò những việc ta ghi trong đây, sau đó sưu tầm những nơi có địa hình giống như vậy giao cho ta!

Có câu tính trước làm sau, trước khi thăm dò rõ tình huống của Chiêu Giác Tự, Phương Vân cũng không muốn mạo muội chạy tới.

- Thuộc hạ tuân lệnh!

- Việc thứ ba, ngươi thay ta lưu ý động tĩnh của Thiên Tà tông. Nếu có bất kỳ việc gì, lập tức thông báo cho ta!

Ánh mắt Phương Vân híp lại, trong mắt hiện lên sát khí dữ dội.

Trong binh pháp có câu: Ngồi chờ chết là cực kỳ hạ sách, tuyệt không thể làm! Ngay lúc hắn chỉ mới là Tinh Phách cảnh, thì Thiên Tà tông đã phái cường giả Địa Biến cảnh là Cực Đạo tiên sinh ám hắn. Có câu "có thù không báo không phải là quân tử", nếu như không thể làm cho Thiên Tà tông có chút tổn thất thì Phương Vân có cảm giác mình không thể ngủ yên được. Hơn nữa, chỉ dựa vào việc Thiên Tà tông cấu kết với Bình Đỉnh hầu để đối phó phụ thân Phương Dận thì Phương Vân đã không thể nào bỏ qua cho bọn họ được. Nhưng mà, Thiên Tà tông là đại tông trong Ma đạo, chuyện này phải tính kế một cách cẩn thận mới được.

Triệu Bá Ngôn cũng khiếp sợ không thôi. Lời này của Phương Vân rõ ràng là có ý muốn báo thù Thiên Tà tông! Phải biết rằng Thiên Tà tông chính là đại tông phái ngoại quốc a. Nhưng Phương Vân lại muốn một mình một người cùng tông phái như vậy đối kháng, chỉ dựa vào phần đảm phách này thôi thì người bình thường đã không cách nào so sánh được.

- Vâng, thuộc hạ sẽ toàn lực đi thu thập tin tức của Thiên Tà tông!

Triệu Bá Ngôn dĩ nhiên hiểu được lời nào nên nói, lời nào không. Người chủ công này của hắn có tiến cảnh cực nhanh, nhanh đến mức kinh người. Lấy tốc độ tu luyện này của Phương Vân, nếu như có thể trùng kích đến Thiên Trùng cảnh, rồi mượn thân phận hiển hách của hắn thì nói không chừng thật sự có thể san bằng cả Thiên Tà tông rồi!

"Người chủ công này của ta cũng không đơn giản a! Từ tư liệu mà ta thu thập được thì sợ rằng không lâu nữa hắn sẽ phong Hầu rồi, nếu như Phương gia mà thành một môn hai hầu thì sẽ có lực ảnh hưởng lớn vô cùng. Hơn nữa, sự đáng sợ nhất của vị chủ công đây không phải là võ đạo của hắn mà chính là tâm tính cùng thủ đoạn! Những chuyện mà người khác không dám làm thì hắn lại không có chút cố kỵ nào mà làm ra! Nói không chừng, sau này Thiên Tà tông bị hủy tông diệt phái đúng là bởi vị chủ công này!", Triệu Bá Ngôn thầm nghĩ trong lòng.

Hắn vốn là chưởng môn của Ngũ Luân phái, cũng có chút uy nghiêm. Hắn vốn chỉ muốn mượn thế lực Phương gia, nhưng càng tiếp xúc vị chủ công này thì hắn càng kinh hãi, dần dần đã thần phục hẳn!

Thủ đoạn, tâm tính, tư chất, bối cảnh, tài lực...Phương Vân đều có đủ cả. Người như vậy đủ làm chủ công của Triệu Bá Ngôn! Cái mà Triệu Bá Ngôn lo lắng nhất bây giờ chính là Phương Vân sẽ tìm người khác thay thế hắn!

- Ừ.

Phương Vân khẽ gật đầu.

Từ lúc Triệu Bá Ngôn đưa hai quyển sách: một quyển nói về danh sách thám báo, một quyển về chi phí tiêu xài thì Phương Vân cũng tương đối hài lòng về Triệu Bá Ngôn này.

- Còn một việc cuối cùng. Ngươi mau thay ta điều tra tung tích của đại ca ta, Phương Lâm!

Triệu Bá Ngôn do dự một chút:

- Đại nhân, cái này...thủ hạ của chúng ta tuy có hơn ngàn thám báo, nhưng không có người nào ở trong quân cả!

Việc phát triển thám báo ở trong quân đội Đại Chu còn khó khăn hơn rất nhiều việc xây dựng quân thám báo ở trong các tông phái và trong thế tục.

- Chuyện này không cần vội. Ngươi cứ thay ta làm thỏa đáng ba chuyện này trước đã. Ta sẽ đem tai mắt Phương gia trong quân giao cho ngươi!

- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!

- Qua một thời gian nữa, ta sẽ cho ngươi một lệnh bài, có lệnh bài này thì ngươi có thể xuất nhập Hầu phủ tùy ý. Mặt khác, thân phận của ngươi ta sẽ an bài lại. Sau này, thân phận của ngươi sẽ là binh linh chánh quy của Đại Chu hoàng triều! Được rồi, ra ngoài đi!

Phương Vân phất phất tay.

Triệu Bá Ngôn vừa đi thì căn phòng liền yên tĩnh lại. Mười ngón tay của Phương Vân khẽ chạm vào nhau, dựa vào ghế mà nhắm mắt suy nghĩ.

Ngay hôm gặp lại mẫu thân thì Phương Vân đã giao bức thư của đại ca cho mẫu thân. Cũng như Phương Vân đoán, trong thư đại ca cũng chỉ hỏi han sức khỏe mẫu thân, hi vọng mẫu thân phúc thọ an khang, thường thường an an! Còn đối với chuyện của đại ca thì không hề nói gì cả, chỉ nói là sẽ rất nhanh trở về, tận lực báo hiếu!

Lúc nhìn xong phong thư, mẫu thân rơi lệ đầy mặt. Phương Vân nhìn thấy mà đau lòng không thôi.

- Đại ca, rốt cuộc người đang ở đâu.

Phương Vân thầm nghĩ...

Sáng sớm hôm sau, trước cửa Tứ Phương hầu phủ đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn ở ngoài đó.

- Tiểu hầu gia, đã đến giờ rồi!

Một âm thanh bình thản đạm mạc từ trong chiếc xe ngựa truyền ra.

Ở ngay cửa chính của Tứ phương hầu phủ, Phương Vân với tâm trạng cực kỳ phức tạp đang đứng đó. Cảnh tượng cả nhà bị tịch thu gia sản, rồi bị chém đầu ở kiếp trước thủy chung vẫn là một bóng ma trong lòng hắn. Mà hiện tại, hết thảy dường như đang được giải khai!

Khẽ thở dài một tiếng, Phương Vân bước chân lên xe ngựa. Trong xe, Lý Ức Huyền một bộ thân phục màu trắng lẳng lặng ngồi yên. Phương Vân liền ngồi xuống bên cạnh hắn.

- Cảm ơn đã xuất thủ cứu ta!

Phương Vân nói một cách chân thành.

- Không cần cảm ơn, ta chỉ phụng mệnh làm việc!

Trên mặt Lý Ức Huyền vẫn không hề có chút thay đổi nào, vĩnh viễn vẫn luôn bình thản.

- Cho dù như thế nào thì ngươi cũng đã cứu ta ba lần, đây là sự thật! Phần nhân tình này, sau này ta sẽ trả lại!

Phương Vân nói xong câu đó, liền xoay đầu lại, không nói thêm gì nữa. Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp Lý Ức Huyền, cho nên cũng có chút hiểu biết về con người này. Nếu còn nói thêm gì nữa thì cũng không giải quyết được gì cả.

Tuy khuôn mặt Lý Ức Huyền vẫn bình thản, nhưng từ sâu trong con mắt lại có chút dao động vì câu nói này của Phương Vân. Nhưng hắn vẫn không nói gì!

Xe ngựa từ từ lên đường, hai người ngồi trong buồng xe mà không nói tiếng nào cả. Phương Vân cũng không có hỏi là xe ngựa sẽ mang mình đi nơi nào, chỉ lẳng lặng ngồi yên.

Tây bắc kinh thành, ở đây có một khu rừng hoa mai.

Tuy khí trời vẫn còn se lạnh, nhưng mùa xuân đã tới cho nên hoa mai đã từ từ nở ra. Từng cành hoa mai, hoặc hồng hoặc trắng đan xen nhau, cực kỳ đẹp mắt.

- Đến rồi, ngươi đi xuống đi!

Trong xe ngựa, Lý Ức Huyền lạnh nhạt nói, ngay cả đầu cũng không nhìn qua.

Phương Vân nhìn bên ngoài một cái thì hơi giật mình. Nhưng mà Lý Ức Huyền đã nói thế thì hắn cũng không nhiều lời, nhảy khỏi xe ngựa.

Hí!

Phương Vân vừa xuống xe thì người đánh xe đã giương roi lên, lập tức chuyển hướng rời đi. Chỉ trong chốc lát đã không còn bóng dáng nữa.

Phương Vân lẳng lặng nhìn khung cảnh trước mắt. Khu rừng này rất rộng lớn, chỉ toàn là hoa mai. Từng cánh hoa mai không ngừng rơi xuống trên mặt đất, lúc nhìn qua có cảm giác như cả khu rừng được trải thảm vậy.

Quốc hoa của Đại Chu hoàng triều chính là hoa mai. Bởi vì hoa mai có ngạo cốt, có tinh thần. Cho dù ở hoàn cảnh ác liệt nào thì hoa mai vẫn luôn giữ lấy sự khí khái của mình. Cho nên, hoa mai vẫn luôn được các sĩ phu trong thiên hạ yêu thích!

Mà khu rừng hoa mai trước mắt này Phương Vân cũng biết đến. Nơi này vốn là một cấm địa ở kinh thành! Tiền nhiệm Tam Công của Đại Chu hoàng triều đã từng tự mình hạ lệnh đem nơi này trở thành cấm địa, nghiêm cấm tất cả sĩ phu, vương công quý tộc, hoàng tử hoàng tôn, cho tới thân vương tự tiện xông vào nơi này. Chuyện này sau khi được Tam Công thượng tấu thì ngay lập tức được Nhân Hoàng lúc đó cho phép.

Thậm chí, Nhân Hoàng tiền nhiệm còn hạ lệnh: Phàm là thành viên hoàng thất, nếu như tự ý xông vào đây thì lập tức lột bỏ tước vị, phong hào, xóa tên khỏi hoàng thất, trục xuất trở thành thứ dân!

Bởi vì hình phạt quá nghiêm khắc, cho nên tất cả vương công quý tộc trong kinh thành chưa bao giờ dám tới gần đây cả! Ngay cả thành viên hoàng thất khi nói tới nơi này cũng phải kinh hãi không thôi!

Chỉ là một khu rừng hoa mai thôi, sao lại hạ nghiêm lệnh như thế? Tại sao còn sâm nghiêm hơn cả luật định?

Rất nhiều người còn đoán rằng Tam Công muốn chiếm lấy riêng nơi này, để khi rảnh rỗi vào thưởng hoa. Nhưng trên thực tệ, kể từ khi mệnh lệnh này được ban ra thì cả Tam Công tiền nhiệm cũng chưa từng bước vào.

Bao gồm cả thế hệ Tam Công ngày nay, cũng chưa bao giờ vào khu rừng hoa mai này!

Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhiều người đã nhận thức khu rừng hoa mai ở tây bắc kinh thành là một cấm đị, cho dù là kẻ nào thì cũng không được tới gần!

Phương Vân không ngờ rằng Lý Ức Huyền lại đem mình tới nơi này.

Bốn phía lúc này đều rất im ắng, chỉ có gió thổi qua tạo nên âm thanh những cành hoa mai rớt xuống đất. Từ lúc này mà nhìn vào thì khu rừng hoa mai tựa như là một thắng cảnh vậy, vô cùng đẹp đẽ. Nhưng nhớ tới cái cấm lệnh kia thì Phương Vân không khỏi có chút cảm giác mờ mịt!

Nhưng tất cả câu đố của hắn lại được giải khai ở ngay chỗ này!

Chưởng quản của khu rừng hoa mai này chính là Nho gia! Lý Ức Huyền lại là đại diện của Tắc Hạ Học Cung, nếu như hắn đã mang mình tới đây thì Phương Vân cũng không có cố kỵ gì cả. Trầm mặc trong chốc lát, Phương Vân đã đánh áo bào lên, dọc theo con đường mòn mà đi vào trong.

Con đường mòn này nằm ngay giữa khu rừng. Trên con đường nhỏ hẹp khúc chiết này được phủ đầy những bông hoa mai hoặc trắng hoặc hồng, làm cho người ta lúc bước lên phải cực kỳ nhẹ nhàng ôn nhu. Phương Vân một mình một người, không nhanh không chậm đi về phía trước.

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Vân rốt cuộc đã dừng bước lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn phía trước.

Ở cuối con đường mòn này của khu rừng hoa mai có một mảnh đất trống, trên mảnh đất trống này có một túp lều cỏ nhỏ bình thường!

!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.