Hiển Hoa phu nhân là nhân vật nào chứ? Đó là người đã tranh đấu biết bao năm với các phu nhân khác. Tuy các cuộc tranh đấu của các phu nhân không có đao kiếm, không có lửa khói, nhưng lại luôn đẫm máu ở bên trong!
- Tiểu súc sinh, ngươi dám xông vào Bình Đỉnh hầu phủ như vậy ư? Hừ! Ta sẽ làm cho ngươi tới được mà đi không được!
Tuy thần sắc bên ngoài của Hoa Dương phu nhân rất thản nhiên, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi. Nàng ta đang suy nghĩ vô số cách để Phương gia phải vì Phương Vân mà liên lụy, đem cả Phương gia kéo xuống nước. Câu nói "ngồi..." tuy rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần Phương Vân trả lời lại thì Hiển Hoa phu nhân có thể làm cho Phương Vân bất tri bất giác phải theo tiết tấu mà mình nắm trong tay.
Một khi đạt tới mục đích này, Hiển Hoa phu nhân sẽ có vô số cách để cho Phương Vân phải vì lời nói của mình mà đi vào cạm bẫy, phải mang lấy cái tội danh bất trung bất nghĩa, thậm chí là cả phản đồ nữa! Đến lúc hắn đã chết thì cũng coi như xong, cái gì cũng chưa xảy ra!
Phương Vân thấy ánh mắt Hiển Hoa phu nhân lóe lên, làm sao không biết là nàng nghĩ gì cơ chứ.
Chát!
Một cái bạt tai mạnh tát lên mặt của Hiển Hoa phu nhân. Lực đạo mạnh đến nỗi khiến cho Hiển Hoa phu nhân phải loạng choạng cả người, suýt phải ngã xuống đất, gương mặt cũng bị sưng phù lên.
- Ngươi! Ngươi dám đánh ta!
Một cảm giác nhục nhã vô cùng nổi lên, Hiển Hoa phu nhân bụm mặt lại. Một hồi lâu sau nàng ta mới có phản ứng lại, không dám tin mà thét chói tai lên:
- Ngươi dám đánh ta!
Chát!
Lại là một bạt tai mạnh đánh vào trên mặt Hiển Hoa phu nhân nữa, khuôn mặt nhất thời sưng phồng cả lên. Hiển Hoa phu nhân lúc này sững sờ rồi...Tuy các phu nhân tranh đấu với nhau rất kịch liệt, nhưng cũng chỉ thể hiện trên mặt lễ nghi, nói chuyện mới là sở trường, chứ có tự động tay động chân bao giờ đâu, việc đó là rất mất thể diện!
- Đồ nữ nhân không biết sống chết! Chết đến nơi rồi mà còn dám động tâm tư, tuy ta không đánh nữ nhân, nhưng riêng ngươi là ngoại lệ!
Phương Vân dùng một ánh mắt nhìn người chết nhìn Hiển Hoa phu nhân:
- Sau Tam Đường Hội Thẩm, ta vốn nghĩ các ngươi sẽ khiêm tốn đi một chút. Nhưng không ngờ ngay khi Dương Hoằng phong hầu xong thì lá gan ngươi lại lớn lên, dám ức hiếp lên đầu Phương gia ta ư...Ngươi sợ sống quá lâu sao? Đánh ngươi? Hừ, ta không những không dám đánh ngươi, mà còn có thể giết chết ngươi!
Hiển Hoa phu nhân dù sao cũng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, địa vị tôn sùng. Bình thời nàng ta sống an nhã sung sướng, móng tay còn chẳng bao giờ bị dơ chứ nói chi là bị người ta đánh. Một cảm giác nhục nhã vô cùng đang nổi lên, Hiển Hoa phu nhân tức giận gầm lên:
- Phương Vân, tiểu súc sinh! Ngươi dám đánh ta! Ngươi nhất định phải chết! Ngươi dám xông vào hầu phủ đã là tử tội, dám làm nhục nhất phẩm cáo mệnh phu nhân lại là tội càng thêm tội! Không chỉ có ngươi, cả Phương gia của ngươi cũng bị tử tội. Ta muốn nhà họ Phương các ngươi phải chết không có chỗ chôn...
- Hừ! Phải không...
Phương Vân lúc này lại cười lạnh một cái:
- Xông vào hầu phủ ư? Không phải chứ! Ta chính là được ngươi mời đến đây gặp!
Phương Vân nói xong thì phất tay một cái, một cỗ lực lượng vô hình lập tức hút lấy Ngụy Duyên, nói:
- Ngươi tên là gì? Đừng có tỏ vẻ, như vậy chỉ chết nhanh hơn thôi.
Ngụy Duyên giả lập tức mở miệng:
- Ta tên Hoàng Uyển!
- Hoàng Uyển đúng không...
Phương Vân quay đầu lại, nhìn Hiển Hoa phu nhân rồi thản nhiên nói:
- Ta được Hiển Hoa phu nhân mời tới Bình Đỉnh hầu phủ để gặp. Không ngờ rằng trong Bình Đỉnh hầu phủ lại có thích khách của Thiên Tà tông, muốn hành thích phu nhân. Mặc dù Phương Vân đã muốn cứu phu nhân, nhưng chậm một bước. Hiển Hoa phu nhân chết dưới kiếm của thích khách, Phương Vân chỉ còn cách bắt giữ thích khách rồi phế bỏ công lực của hắn! Hiển Hoa phu nhân, ngươi thấy câu chuyện này thế nào?
Hiển Hoa phu nhân nghe thấy mấy lời này mà hít vào một hơi, lạnh cả người đi từ đỉnh đầu cho tới gót chân. Lúc Phương Vân dám luận tội Võ hầu thì nàng biết ấu tử Phương gia này đã là người vô pháp vô thiên rồi. Nhưng nghe mấy câu này xong thì nàng biết mình đã đánh giá hắn quá thấp.
Tên Phương Vân này còn càn rỡ hơn nhiều so với nàng nghĩ. Nơi này chính là Bình Đỉnh hầu phủ, hắn thật sự không kiêng sợ như vậy ư!
- Ta không tin ngươi thật dám làm như thế!
Hiển Hoa phu nhân cố gượng nói, vẻ ngạo mạn đã hoàn toàn mất hết. Nàng nhìn Ngụy Duyên một cái, không thể nghi ngờ rằng Ngụy Duyên là sơ hở lớn nhất của nàng.
- Nữ nhân ngu xuẩn, Ngụy Duyên chính là do ta đánh chết! Ngươi thật cho là ta không biết ngươi có cấu kết với Thiên Tà tông sao? Ngay từ lúc ban đầu về kinh thì ta đã biết tên Ngụy Duyên này là người trong tông phái, ta không có lột trần ra là vì dành cho ngày hôm nay! Ừ, có lẽ ngươi thích câu chuyện này hơn: Bình Đỉnh hầu phủ cấu kết với tông phái, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, theo như luật nên chém!
Hiển Hoa phu nhân run run lên, mặt trắng bệch ra. Thân phận của nàng đã bị Phương Vân bóc hết ra đến nỗi phải lộ nguyên hình.
- Đồ không biết sống chết! Ngươi thật cho ta chỉ là một võ tướng liều chết xung phong thôi sao? Bàn về quỷ kế tranh đấu thì mười người như ngươi cũng không bằng ta! Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân thì như thế nào? Ngươi thật cho là tước hiệu này có thể cứu được ngươi? Hừ! Ta muốn giết ngươi thì dễ dàng như bóp chết một con kiến!
Giờ khắc này, Phương Vân đã hoàn toàn nắm đại cục trong tay.
Hiển Hoa phu nhân sợ quá rồi. Nàng bây giờ mới biết, Phương Vân lúc xông tới đây nhìn như lỗ mãng, nhưng thực tế trước đó đã suy tính hết thảy, đã suy nghĩ hết mọi việc.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, cho dù ta có chết thì cũng không để cho Phương gia các ngươi chèn ép Hầu gia!
Đôi môi Hiển Hoa run rẩy nói.
- Ngươi đang nói đến phế vật Dương Hưng kia sao?
Phương Vân gọi thẳng tên Bình Đỉnh hầu ra.
- Ngươi!
Phương Vân cũng không để ý đến nàng:
- Các ngươi cũng quá đề cao mình rồi. Tên phế vật Dương Hưng đó càng không biết lượng sức hơn, cứ nghĩ tranh đoạt quyền lực quân đội với phụ thân ta, phụ thân ta dùng một tay cũng có thể bóp chết hắn. Thế mà hắn cứ nghĩ là thế lực ngang nhau, còn có ý đồ muốn chèn ép phụ thân ta nữa chứ!
Hiển Hoa phu nhân xanh mặt lại, lửa giận bốc lên trong mắt. Nhưng cũng không dám nói gì cả.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Lần này cho ngươi hai cái tát là để dạy dỗ ngươi, hơn nữa còn muốn nói với ngươi cài câu.
Dĩ nhiên Phương Vân sẽ không giết chết Hiển Hoa phu nhân, hắn đến đây chẳng qua là muốn thay cho mẫu thân hắn dạy dỗ Hiển Hoa phu nhân thôi. Hơn nữa, nếu giết Hiển Hoa phu nhân thì đúng là thống khoái nhất thời, nhưng sẽ để hậu hoạn cho Phương gia cùng Hoa Dương phu nhân. Thậm chí, Hoàng Hậu nương nương cũng có thể vì thế mà sinh ra ngăn cách với mẫu thân, dù sao Hiển Hoa phu nhân vẫn là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của triều đình.
Ngoài ra, cũng đúng như Hiển Hoa phu nhân nói, nàng hoàn toàn có thể ôm hết mọi chuyện này về mình để cho Bình Đỉnh hầu không bị gì cả. Lúc đó thì đúng là đánh rắn không những đánh chết mà còn bị nó quay đầu lại cắn, được không bằng mất. Đương nhiên Phương Vân sẽ không đi làm những chuyện như vậy!
Nhưng mà, việc kinh sợ các phu nhân trong kinh thành, giảm bớt phiền toái cho mẫu thân của hắn lại là điều cần thiết!
- Nói cho các phu nhân trong kinh thành biết, ai dám động đến mẫu thân ta, gây phiền toái cho mẫu thân ta thì ta sẽ làm cho người đó cửa nát nhà tan! Đừng tưởng rằng chỉ là phu nhân Hầu gia hoặc Võ hầu thì muốn làm gì cũng được! Hừ! Ngươi không phải kỳ quái là vì sao ta có thể xông được vào đây sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi cảm thấy một đám cao thủ có thể ngăn cản được một cường giả Địa Biến cảnh sao?
Nghe thấy câu này thì cả người Hiển Hoa phu nhân run mạnh lên, mặt không còn chút máu nào cả. Nàng mở to mắt nhìn Phương Vân một cách bất khả tư nghị.
Toàn bộ những lời nói trước đó của Phương Vân, không có câu nào có thể làm rung động như câu vừa rồi của Phương Vân cả! Ấu tử Phương gia lại đạt đến Địa Biến cảnh! Tin tức này giống như một đạo thiên lôi đánh trúng vào người Hiển Hoa phu nhân vậy!
Nàng có chút phát mộng rồi, ngồi sững sỡ trên ghế...Lúc này trong đầu nàng chỉ có một câu nói vang lên: "Tên tiểu súc sinh này lại đạt đến Địa Biến cảnh ư!"
Cường giả đạt đến Địa Biến cảnh ở Đại Chu hoàng triều có ý nghĩa như thế nào? Hiển Hoa phu nhân tuy là nữ nhân nhưng cũng hiểu rất rõ, điều này có nghĩa là người này đã có tư cách để phong Hầu!
Phương gia lại có hai vị Hầu gia!
Hiển Hoa phu nhân còn đang bị tin tức này chấn động thì trong tai lại có âm thanh Phương Vân truyền tới:
- Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, lần này ta ở Mãng hoang đã giết được tám đại Yêu Quân, lập được công lao to lớn! Lần này trở về kinh tuy chỉ làm được đại tướng quân, nhưng công lao của ta đã ép tới tước vị vương hầu rồi. Nhiều lắm là một năm ta sẽ lập tức được phong vương bái hầu! Hơn nữa, đến lúc đó thì đại ca ta hẳn cũng sẽ phong hầu cùng! Phương gia ta khi đó sẽ là một môn ba hầu! Ngươi nói với tên phế vật Dương Hưng kia chuẩn bị đi, thời gian của hắn không còn nhiều đâu!
Hiển Hoa phu nhân hoàn toàn bị chấn kinh chết lặng. Cái ý muốn làm nhục nhã, thậm chí báo thù Phương gia của nàng đã hoàn toàn biến mất. Trong đầu nàng bây giờ chì còn âm thanh của Phương Vân: "Một môn ba hầu...một môn ba hầu..."
Một cảm giác sợ hãi cùng nguy cơ khủng khiếp nổi lên trong tâm nàng. Làm chính thất của Hầu phủ, Hiển Hoa phu nhân hiểu một gia tộc mà có ba vị Hầu gia thì có ý nghĩa như thế nào.
Những lời này của Phương Vân hiển nhiên không chỉ để kinh sợ Hiển Hoa phu nhân mà còn muốn kinh sợ các thế lực khác trong kinh thành. Để cho bọn họ hiểu là nên chọn đứng bên nào! Nếu như không làm thế thì sợ rằng bọn họ còn cho rằng Dương Hoằng được phong Võ hầu là có thể áp chế được Phương gia!
Lời đã nói xong, Phương Vân cũng mặc kệ Hiển Hoa phu nhân đang kinh hãi, trực tiếp nhìn về phía Ngụy Duyên giả:
- Ngươi tên Hoàng Uyển đúng không! Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi! Ngươi hãy trở về nói với tông chủ Thiên Tà tông rằng tương lai tông phái tan biến, đạo thống bị hủy, tất cả chỉ vì ngày hôm nay. Cho đến lúc đó, ta sẽ là người đầu tiên đạp lên Thiên Tà sơn!
Phương Vân nói xong câu này thì quay đầu lại rời đi! Chỉ để lại Hoàng Uyển còn đang kinh hãi ở phía sau!
Tất nhiên không có ai trong Bình Đỉnh hầu phủ dám cản hắn. Bản thân Phương Vân là tướng quân của triều đình, lại là ấu tử hầu phủ, địa vị tôn sùng, dĩ nhiên là không có ai dám xuất thủ đối phó hắn! Hơn nữa, sau khi Phương Vân tiến vào Bình Đỉnh hầu phủ thì cũng không có giết ai cả, chỉ dựa vào uy áp của cường giả Địa Biến cảnh mở đường, trước sau đều như thế. Chuyện hắn làm nhìn như vô pháp vô thiên, nhưng động tĩnh cũng không quá lớn, cũng sẽ không khiến cho các cao thủ đang ẩn núp trong kinh thành chú ý!
Đây chính là sự thông minh của Phương Vân! Hiển Hoa phu nhân nếu muốn ở sau, mượn chuyện lần này mà đối phó hắn thì đó là chuyện không có khả năng!
- Nếu muốn đối phó ta thì cũng phải chờ khuôn mặt của ngươi tốt hơn đã!
Phương Vân cười lạnh trong lòng. Hai cái bạt tai của hắn cũng chỉ vừa phải, nhưng phải chờ ít nhất mười ngày mới khiến cho mặt bình thường lại được. Mà vương hầu cùng hoàng thất Đại Chu coi trọng nhất đúng là dáng vẻ cùng phong thái, nếu Hiển Hoa phu nhân để khuôn mặt đang sưng tấy chạy tới chỗ Hoàng Hậu nương nương tố cáo thì cho dù nàng có thắng, nhưng bản thân nàng cũng sẽ biến thành trò cười cho toàn bộ các phu nhân trong kinh thành, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.
Phương Vân vừa mới ra khỏi Bình Đỉnh hầu phủ được mấy bước thì trong tai đã nghe được tiếng bánh xe ngựa đang chạy tới. Một chiếc xe ngựa của Tứ Phương hầu phủ đang từ một góc phố chạy tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]