Trong binh pháp có một kế gọi là bắt giặc phải bắt tướng trước, câu này đã nói lên tác dụng của một vị tướng ở trong quân đội!
Phương Vân đã biến mất quá dài, trong khoảng thời gian đó đã có rất nhiều lời đồn. Ba người Chu Hân một mặt phải trấn an lòng quân, mặt khác phải đối phó với áp lực mà Dương Hoằng gây nên, sự khó khăn đó khó có thể dùng lời mà hình dung. Giờ phút này nhìn thấy Phương Vân thì ba người mới cảm giác được tám vạn đại quân rốt cuộc đã có người dựa vào rồi!
- Ha ha, ta cũng đã biết người có thể đánh bại Quản Công Minh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà chết đi như vậy!
Quản Công Minh cười to. Hắn tiến lên vỗ vào vai Phương Vân mấy cái, cao hưng nói.
- Ừ.
Phương Vân gật đầu.
- Mấy tháng qua các ngươi đã khổ cực rồi. Từ nay về sau giao cho ta đi!
Những người này theo Phương Vân cũng không quá lâu, Phương Vân đã biến mất hơn ba tháng nhưng những người này vẫn có thể tin tưởng hắn, điều này làm cho hắn vô cùng cảm động. Phương Vân cũng biết trong tâm của bọn họ cũng từng có dao động, nhưng mà bọn họ cuối cùng vẫn kiên trì, vẫn đứng ở bên cạnh mình, điều này đã nói rất rõ lòng trung thành của bọn họ. Từ giờ khắc này, Phương Vân đã chân chính coi ba người này là tâm phúc, mà đối với tâm phúc thì chưa bao giờ Phương Vân bạc đãi cả!
Kế tiếp, cả ba người bắt đầu ngồi xuống. Phương Vân ngồi ở phía bên trên, còn ba người phân ra ngồi dưới. Chu Hân trước tiên đem tình hình kể qua một làn cho Phương Vân nghe sau khi hắn rời đi.
Thì ra vào ngày mà Phương Vân biến mất, ba người chờ thật lâu nhưng cũng không có thấy Phương Vân về. Sau đó, không biết từ nơi nào truyền đến tin tức nói Phương Vân đã từng gặp mặt Dương Hoàng, mà chuyện của Dương Hoằng với Phương Vân vào thế đối lập là chuyện cả thiên hạ đều biết, cho nên cả ba người đều đoán rất có khả năng Dương Hoằng sẽ nhân cơ hội này mà xuất thủ với Phương Vân. Nhưng mà ba người cũng không muốn tin rằng Phương Vân đã bị Dương Hoằng giết.
Chu Hân, Sở Cuồng, Quản Công Minh mặc dù làm việc với Phương Vân chưa lâu, nhưng rất hiểu rõ tác phong của Phương Vân: Mỗi lần Phương Vân hành động thì sẽ đều tính trước làm sau, không có nắm chắc thì sẽ rất ít xuất thủ!
Chính là quen với tác phong này của Phương Vân cho nên sau khi Phương Vân biến mất thời gian quá dài, lòng quân không yên, ba người đều đồng lòng trấn an lòng quân lại.
Sau khi trở về Tây Nhị thành thì Dương Hoằng cũng cho người qua có ý chiêu an ba người, ba người cũng không dám từ chối thẳng thừng cho nên hoặc là trì hoãn hoặc là vờ câm điếc.
Dương Hoằng thấy đợi lâu mà không có câu trả lời chắc chắn thì rốt cuộc tức giận rồi mượn lần triều đình phát động chiến tranh với Yêu tộc đã cho đạo quân đội thứ hai mươi bảy điều về Mãng Hoang. Dựa theo quy củ của triều đình, nếu như chủ soái không có thì quân đội đó không thể điều động, cho nên Dương Hoằng tự chủ trương cho Chu Hân thăng lên làm tướng quân, rồi điều đi Mãng Hoang.
Hành động lần này của triều đình quả là lớn vô cùng, thế công có thể dùng từ thái sơn áp đỉnh để hình dung cũng không quá đáng. Trong khoảng thời gian ngắn tiến công, đã có một lượng lớn Yêu tộc, yêu thú bị đánh chết, hồn phách bị rút ra rồi phong ấn vào trong chiến giáp làm khí linh!
Quân đội Đại Chu hoàng triều trước giờ vẫn có thói quen đến Mãng Hoang săn thú vào mùa đông, thực chất đây cũng là một hành động nhằm rèn luyện chiến lực, rồi thông qua đó thu hoạch khí linh cho chiến giáp! Một chiến giáp có khí linh thì sẽ hoàn toàn khác với chiến giáp không có khí linh, uy lực không những tăng lên rất nhiều mà còn có các năng lực đặc biệt khác!
Nhưng mà, lần "săn thú" này của triều đình hoàn toàn khác so với quá khứ! Quy mô không những lớn hơn trước mười lần, mà còn có rất nhiều Võ hầu dưới trướng Vũ Mục cũng được xuất động đi!
Trong khoảng thời gian này, Dương Hoằng đã lợi dụng danh phận Võ hầu của mình mà đem tám vạn thủ hạ của Phương Vân ra chiến đấu với đại quân Yêu tộc! Nhưng mà, Chu Hân cùng Sở Cuồng cũng hiểu được cái đạo của sinh tồn! Ba người lúc suất lĩnh quân đội thì đã thực thi ra nghiêm lệnh: "Không tham công, không liều lĩnh, không cải lời quân lệnh". Bằng vào mười một chữ này thì tám vạn quân của Phương Vân cũng không có tổn thất nhiều trong các lần chiến trước.
Phương Vân nghe đến đây thì khẽ gật đầu. Lần chiến tranh với Yêu tộc này, triều đình đã phát động đến mấy trăm vạn đại quân, trong đó không thiếu các quân tinh nhuệ, thậm chí cấm quân cũng có mặt. Đây mới chính là quân chủ lực. Mấy người Chu Hân có thể đưa ra quân lệnh này thì quân đội của hắn muốn sống sót cũng không khó. Chỉ là Dương Hoằng nếu muốn gây khó khăn thì chắc chắn sẽ đưa ra những quyết định rất khó khăn.
Dương Hoằng đã rất nhiều lần sai sử quân đội của Phương Vân ra ngoài thành thực thi nhiệm vụ, đối với mệnh lệnh của Dương Hoằng thì bọn Chu Hân liền khéo léo làm việc, khi có chút thành quả thì lập tức lui trở về. Cứ thế mà kiên nhẫn tới hiện tại.
- Đại nhân, ta có cảm giác Dương Hoằng tuyệt đối sẽ không để yên như vậy! Chúng ta trì hoãn đã lâu như vậy thì hắn đã sớm tức giận! Trước khi chinh chiến kết thúc, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp để làm tổn hao nguyên khí của chúng ta!
Chu Hân nói.
- Vô phương. Nhưng nếu ta đã trở lại, thì hắn sẽ không được như ý muốn đâu.
Phương Vân khoát tay áo, lạnh nhạt nói.
- Đúng rồi, đại nhân. Còn có một việc, quên nói cho người.
Chu Hân nói tiếp:
- Lần ôn dịch bộc phát ở tây bộ lúc trước, khi đó đại nhân đã có biện pháp giải trừ ôn dịch. Các thái y đã đem chuyện này báo lên triều đình, văn thư của triều đình đã truyền xuống nói rằng vì để cảm tạ công ơn của đại nhân, đã cho đại nhân tấn thăng lên làm An Quốc tướng quân!
- Không sai! Đại nhân, đây là một chuyện vui a!
Quản Công Minh, Sở Cuồng khi nói đến chuyện này cũng vô cùng cao hứng. Chức của Phương Vân càng cao thì bọn họ càng nở mày a.
- Ồ!
Chân mày Phương Vân hơi giật giật. Hắn đã biết trước là triều đình sẽ ghi quân công cho hắn, nhưng không ngờ lại cho nhiều đến như vậy, trực tiếp vượt qua đến mấy cấp rồi làm đến An Quốc tướng quân này. Đến cấp bậc này thì đã coi như là có chút quyền rồi! Theo như quân chế của quân đội triều đình Đại Chu thì cho dù chỉ là cấp bậc tướng quân thôi cũng đã có đến mấy cấp, theo thứ từ từ thấp đến cao là Bình Bắc ( nam, đông) tướng quân, Thu Bắc ( nam, đông) tướng quân, Phá Lỗ tướng quân rồi mới đến An Quốc tướng quân. Trong đó thì An Quốc tướng quân đã có thể thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân!
Bởi vì võ phong Đại Chu hoàng triều quá hưng thịnh, tướng quân quá nhiều, vì an trí những tướng quân này cho nên triều đình mới an bài nhiều cấp đến thế. Ngoài ra, sau khi đạt đến cấp bậc này thì các vị tướng quân của Đại Chu hoàng triều phải tích lũy quân công thêm mấy năm nữa mới có thể làm đến đại tướng quân!
Quân chế của Đại Chu hoàng triều càng về sau càng cần nhiều chiến công thì mới có thể lên chức. Rất nhiều quân nhân cống hiến cả đời cũng chỉ có thể làm đến đại tướng quân chứ không vượt qua được tầng vương hầu kia! Từ đại tướng quân thành vương hầu thì cũng như gà rừng biến thành Phượng hoàng vậy, không biết bao nhiêu tướng quân, đại tướng quân luôn lấy đó làm mục tiêu.
- Đây cũng là tin tức tốt!
Phương Vân gật đầu, nhưng trong mắt cũng không có bao nhiêu rung động. Tin tức kia nếu so việc hắn đột phá đến Địa Biến cảnh cũng không là gì cả.
- Chu Hân, Sở Cuồng, Quản Công Minh, việc ta trở về các ngươi phải giữ bí mật. Trừ ba người ngươi ra thì không thể cho ai biết cả, đặc biệt là Dương Hoằng biết. LẦn này triều đình phát động chiến tranh với Yêu tộc chính là một cơ hội để chúng ta lập chiến công! Nếu như Dương Hoằng biết ta đã trở lại thì hắn sẽ đưa ra một trong hai quyết định sau thôi.
Phương Vân chậm rãi nói.
- Loại thứ nhất chính là sẽ đưa chúng ta đến một chỗ như Tây Nhị thành, cho chúng ta ở hậu phương rồi giấu đi, sẽ không bao giờ lập được chiến công nữa! Loại thứ hai chính là đưa chúng ta vào một thế sát cục, tỷ như lâm vào trong phạm vi có cường giả Thiên Tượng cảnh trở lên của Yêu tộc! Cho dù là loại nào thì đối với chúng ta cũng là trăm hại mà không lợi! Đây cũng là nguyên nhân ta dịch hình vào đây mà không cho ai biết cả! Theo như quân luật của triều đình Đại Chu thì đến cấp bậc đại tướng quân là đã có thể chủ động làm theo ý mình, hoặc là ở thành trấn giữ hoặc là chủ động ra chiến trường, không cần phải đợi triều đình điều động nữa.
- Chủ cần ta còn sống sau khi kết thúc cuộc chiến với Yêu tộc, rồi tấn thăng lên làm đại tướng quân thì Dương Hoằng sẽ không có biện pháp áp chế ta nữa. Có thể vào những thời khắc quan trọng thì hắn vẫn có thể lưu ta lại, nhưng tuyệt sẽ không cách nào lưu ta ở một địa phương quá lâu được.
Phương Vân trầm giọng nói.
Nếu như nói từ cấp bậc đại tướng quân trở xuống thì người quân nhân chỉ như tượng gỗ, thì sau khi làm đến đại tướng quân thì người đó đã có thể khống chế được một phần vận mệnh của mình!
Ba người ban đầu nghe thấy Phương Vân nói không lộ ra tin tức hắn đã trở về thì có chút kinh ngạc, dù sao thì nếu tin tức này truyền ra thì lập tức sẽ trấn an lòng quân nay. Nhưng lúc này nghe thấy Phương Vân nói thì mới biết tầm mắt của hắn đã nghĩ xa hơn mọi người rồi.
"Tiểu hầu gia quả nhiên không hổ là tiểu hầu gia! Vẫn là tác phong tính trước làm sau!", Chu Hân thầm nghĩ trong lòng!
"Xấu hổ, ban đầu ta còn tưởng rằng đại nhân là quá sợ Dương Hoằng! Không biết đại nhân đã tính kế như vậy!", trong mắt Sở Cuồng có chút hổ thẹn.
"Hắc hắc, quả nhiên không hổ là đối thủ của Dương Hoằng! Dương Hoằng, lần này sợ rằng ngươi sẽ bị đại nhân lợi dụng a! Ha ha!", vừa nghĩ đến vẻ mặt Dương Hoằng phát hiện mình bị lợi dụng, Quản Công Minh cảm thấy sung sướng không thôi. Hắn bị Dương Hoằng nhốt ở địa lao hơn mười năm, oán khí trong lòng cũng không ít.
- Chu Hân, có chuyện này giao cho ngươi làm. Mau chuẩn bị cho ra một chiến giáp binh sĩ bình thường. Sau này ta sẽ lấy thân phận là binh lính bình thường đồng hành cùng các ngươi!
Phương Vân nói.
- Đại nhân yên tâm, chuyện này ta sẽ làm tốt.
Chu Hân hiểu ý, gật gật đầu.
Quân đội Đại Chu đã chiến đấu với Yêu tộc hơn một tháng, trong khoảng thời gian này thì quân đội cũng có thương vong. Những binh sĩ sau khi chết đi thì sẽ để lại chiến giáp, kiếm một bộ cũng không khó gì.
- Sau này lúc làm nhiệm vụ thì ta sẽ đi cùng các ngươi! Nhớ kỹ, mọi việc vẫn nên rất cẩn thận, nếu như bị Dương Hoằng phát hiện thì sẽ rất phiền toái! Nếu như có gì thì ta sẽ truyền âm nói cho các ngươi biết trước!
Phương Vân nói.
- Vâng!
Ba người cung kính nói.
- Mặt khác có một việc ta cũng cần nói cho các ngươi.
Phương Vân thản nhiên nhìn ba người.
- Ta đã đột phá đến Địa Biến cảnh rồi!
- A!
Ba người đầu tiên là cả kinh, sau đó thì mừng như điên. Đặc biệt là Quản Công Minh, hắn vô cùng kích động. Địa Biến cảnh là cảnh giới mà hắn mong chờ ngày đêm, không nghĩ tới Phương Vân đã đạt được.
Phương Vân cười nhạt một tiếng, sau đó phóng ra khí tức của mình. Lập tức có một cổ uy áp cường đại từ trên người Phương Vân phóng ra, uy áp khiến cho cả ba người không thể hô hấp, gần như phải gục xuống. Ngay lúc uy áp chuẩn bị chân chính phát huy thì Phương Vân đã thu khí tức mình về.
- Hiện tại tin rồi chứ?
- Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!
Cả ba người đều vô cùng vui mừng.
Đạt tới Địa Biến cảnh chính là một bước lên trời. Bây giờ chỉ cần Phương Vân tích lũy đủ quân công thì sẽ lập tức thành vương hầu! Nói một cách khác, Phương Vân từ một gã sĩ tử bên trong học cung đi ra, giờ đây đã có tư cách để phong hầu!
Từ Địa Biến cảnh trở xuống thì võ giả chỉ được gọi là cao thủ! Còn từ Địa Biến cảnh trở lên chính là cường giả!
Phương Vân giờ phút này đã là một cường giả!
Linh hồn thoát ly cơ thể ngoài ngàn dặm, sắp sửa có thể phân tán tâm niệm.
Lệnh Bài
[Lệnh bài của Thủy Chung]
Đa tạ
Đa tạ: 1,798
Nhận 47,257 lần trong 2,979 bài
Truyền tấn lệnh
Đại Chu Hoàng Tộc
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Dịch: Datlucky_way
Biên Dịch: [Vo] Thien
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội - Banlonghoi.com
Trong binh pháp có một kế gọi là bắt giặc phải bắt tướng trước, câu này đã nói lên tác dụng của một vị tướng ở trong quân đội!
Phương Vân đã biến mất quá dài, trong khoảng thời gian đó đã có rất nhiều lời đồn. Ba người Chu Hân một mặt phải trấn an lòng quân, mặt khác phải đối phó với áp lực mà Dương Hoằng gây nên, sự khó khăn đó khó có thể dùng lời mà hình dung. Giờ phút này nhìn thấy Phương Vân thì ba người mới cảm giác được tám vạn đại quân rốt cuộc đã có người dựa vào rồi!
- Ha ha, ta cũng đã biết người có thể đánh bại Quản Công Minh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà chết đi như vậy!
Quản Công Minh cười to. Hắn tiến lên vỗ vào vai Phương Vân mấy cái, cao hưng nói.
- Ừ.
Phương Vân gật đầu.
- Mấy tháng qua các ngươi đã khổ cực rồi. Từ nay về sau giao cho ta đi!
Những người này theo Phương Vân cũng không quá lâu, Phương Vân đã biến mất hơn ba tháng nhưng những người này vẫn có thể tin tưởng hắn, điều này làm cho hắn vô cùng cảm động. Phương Vân cũng biết trong tâm của bọn họ cũng từng có dao động, nhưng mà bọn họ cuối cùng vẫn kiên trì, vẫn đứng ở bên cạnh mình, điều này đã nói rất rõ lòng trung thành của bọn họ. Từ giờ khắc này, Phương Vân đã chân chính coi ba người này là tâm phúc, mà đối với tâm phúc thì chưa bao giờ Phương Vân bạc đãi cả!
Kế tiếp, cả ba người bắt đầu ngồi xuống. Phương Vân ngồi ở phía bên trên, còn ba người phân ra ngồi dưới. Chu Hân trước tiên đem tình hình kể qua một làn cho Phương Vân nghe sau khi hắn rời đi.
Thì ra vào ngày mà Phương Vân biến mất, ba người chờ thật lâu nhưng cũng không có thấy Phương Vân về. Sau đó, không biết từ nơi nào truyền đến tin tức nói Phương Vân đã từng gặp mặt Dương Hoàng, mà chuyện của Dương Hoằng với Phương Vân vào thế đối lập là chuyện cả thiên hạ đều biết, cho nên cả ba người đều đoán rất có khả năng Dương Hoằng sẽ nhân cơ hội này mà xuất thủ với Phương Vân. Nhưng mà ba người cũng không muốn tin rằng Phương Vân đã bị Dương Hoằng giết.
Chu Hân, Sở Cuồng, Quản Công Minh mặc dù làm việc với Phương Vân chưa lâu, nhưng rất hiểu rõ tác phong của Phương Vân: Mỗi lần Phương Vân hành động thì sẽ đều tính trước làm sau, không có nắm chắc thì sẽ rất ít xuất thủ!
Chính là quen với tác phong này của Phương Vân cho nên sau khi Phương Vân biến mất thời gian quá dài, lòng quân không yên, ba người đều đồng lòng trấn an lòng quân lại.
Sau khi trở về Tây Nhị thành thì Dương Hoằng cũng cho người qua có ý chiêu an ba người, ba người cũng không dám từ chối thẳng thừng cho nên hoặc là trì hoãn hoặc là vờ câm điếc.
Dương Hoằng thấy đợi lâu mà không có câu trả lời chắc chắn thì rốt cuộc tức giận rồi mượn lần triều đình phát động chiến tranh với Yêu tộc đã cho đạo quân đội thứ hai mươi bảy điều về Mãng Hoang. Dựa theo quy củ của triều đình, nếu như chủ soái không có thì quân đội đó không thể điều động, cho nên Dương Hoằng tự chủ trương cho Chu Hân thăng lên làm tướng quân, rồi điều đi Mãng Hoang.
Hành động lần này của triều đình quả là lớn vô cùng, thế công có thể dùng từ thái sơn áp đỉnh để hình dung cũng không quá đáng. Trong khoảng thời gian ngắn tiến công, đã có một lượng lớn Yêu tộc, yêu thú bị đánh chết, hồn phách bị rút ra rồi phong ấn vào trong chiến giáp làm khí linh!
Quân đội Đại Chu hoàng triều trước giờ vẫn có thói quen đến Mãng Hoang săn thú vào mùa đông, thực chất đây cũng là một hành động nhằm rèn luyện chiến lực, rồi thông qua đó thu hoạch khí linh cho chiến giáp! Một chiến giáp có khí linh thì sẽ hoàn toàn khác với chiến giáp không có khí linh, uy lực không những tăng lên rất nhiều mà còn có các năng lực đặc biệt khác!
Nhưng mà, lần "săn thú" này của triều đình hoàn toàn khác so với quá khứ! Quy mô không những lớn hơn trước mười lần, mà còn có rất nhiều Võ hầu dưới trướng Vũ Mục cũng được xuất động đi!
Trong khoảng thời gian này, Dương Hoằng đã lợi dụng danh phận Võ hầu của mình mà đem tám vạn thủ hạ của Phương Vân ra chiến đấu với đại quân Yêu tộc! Nhưng mà, Chu Hân cùng Sở Cuồng cũng hiểu được cái đạo của sinh tồn! Ba người lúc suất lĩnh quân đội thì đã thực thi ra nghiêm lệnh: "Không tham công, không liều lĩnh, không cải lời quân lệnh". Bằng vào mười một chữ này thì tám vạn quân của Phương Vân cũng không có tổn thất nhiều trong các lần chiến trước.
Phương Vân nghe đến đây thì khẽ gật đầu. Lần chiến tranh với Yêu tộc này, triều đình đã phát động đến mấy trăm vạn đại quân, trong đó không thiếu các quân tinh nhuệ, thậm chí cấm quân cũng có mặt. Đây mới chính là quân chủ lực. Mấy người Chu Hân có thể đưa ra quân lệnh này thì quân đội của hắn muốn sống sót cũng không khó. Chỉ là Dương Hoằng nếu muốn gây khó khăn thì chắc chắn sẽ đưa ra những quyết định rất khó khăn.
Dương Hoằng đã rất nhiều lần sai sử quân đội của Phương Vân ra ngoài thành thực thi nhiệm vụ, đối với mệnh lệnh của Dương Hoằng thì bọn Chu Hân liền khéo léo làm việc, khi có chút thành quả thì lập tức lui trở về. Cứ thế mà kiên nhẫn tới hiện tại.
- Đại nhân, ta có cảm giác Dương Hoằng tuyệt đối sẽ không để yên như vậy! Chúng ta trì hoãn đã lâu như vậy thì hắn đã sớm tức giận! Trước khi chinh chiến kết thúc, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp để làm tổn hao nguyên khí của chúng ta!
Chu Hân nói.
- Vô phương. Nhưng nếu ta đã trở lại, thì hắn sẽ không được như ý muốn đâu.
Phương Vân khoát tay áo, lạnh nhạt nói.
- Đúng rồi, đại nhân. Còn có một việc, quên nói cho người.
Chu Hân nói tiếp:
- Lần ôn dịch bộc phát ở tây bộ lúc trước, khi đó đại nhân đã có biện pháp giải trừ ôn dịch. Các thái y đã đem chuyện này báo lên triều đình, văn thư của triều đình đã truyền xuống nói rằng vì để cảm tạ công ơn của đại nhân, đã cho đại nhân tấn thăng lên làm An Quốc tướng quân!
- Không sai! Đại nhân, đây là một chuyện vui a!
Quản Công Minh, Sở Cuồng khi nói đến chuyện này cũng vô cùng cao hứng. Chức của Phương Vân càng cao thì bọn họ càng nở mày a.
- Ồ!
Chân mày Phương Vân hơi giật giật. Hắn đã biết trước là triều đình sẽ ghi quân công cho hắn, nhưng không ngờ lại cho nhiều đến như vậy, trực tiếp vượt qua đến mấy cấp rồi làm đến An Quốc tướng quân này. Đến cấp bậc này thì đã coi như là có chút quyền rồi! Theo như quân chế của quân đội triều đình Đại Chu thì cho dù chỉ là cấp bậc tướng quân thôi cũng đã có đến mấy cấp, theo thứ từ từ thấp đến cao là Bình Bắc ( nam, đông) tướng quân, Thu Bắc ( nam, đông) tướng quân, Phá Lỗ tướng quân rồi mới đến An Quốc tướng quân. Trong đó thì An Quốc tướng quân đã có thể thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân!
Bởi vì võ phong Đại Chu hoàng triều quá hưng thịnh, tướng quân quá nhiều, vì an trí những tướng quân này cho nên triều đình mới an bài nhiều cấp đến thế. Ngoài ra, sau khi đạt đến cấp bậc này thì các vị tướng quân của Đại Chu hoàng triều phải tích lũy quân công thêm mấy năm nữa mới có thể làm đến đại tướng quân!
Quân chế của Đại Chu hoàng triều càng về sau càng cần nhiều chiến công thì mới có thể lên chức. Rất nhiều quân nhân cống hiến cả đời cũng chỉ có thể làm đến đại tướng quân chứ không vượt qua được tầng vương hầu kia! Từ đại tướng quân thành vương hầu thì cũng như gà rừng biến thành Phượng hoàng vậy, không biết bao nhiêu tướng quân, đại tướng quân luôn lấy đó làm mục tiêu.
- Đây cũng là tin tức tốt!
Phương Vân gật đầu, nhưng trong mắt cũng không có bao nhiêu rung động. Tin tức kia nếu so việc hắn đột phá đến Địa Biến cảnh cũng không là gì cả.
- Chu Hân, Sở Cuồng, Quản Công Minh, việc ta trở về các ngươi phải giữ bí mật. Trừ ba người ngươi ra thì không thể cho ai biết cả, đặc biệt là Dương Hoằng biết. LẦn này triều đình phát động chiến tranh với Yêu tộc chính là một cơ hội để chúng ta lập chiến công! Nếu như Dương Hoằng biết ta đã trở lại thì hắn sẽ đưa ra một trong hai quyết định sau thôi.
Phương Vân chậm rãi nói.
- Loại thứ nhất chính là sẽ đưa chúng ta đến một chỗ như Tây Nhị thành, cho chúng ta ở hậu phương rồi giấu đi, sẽ không bao giờ lập được chiến công nữa! Loại thứ hai chính là đưa chúng ta vào một thế sát cục, tỷ như lâm vào trong phạm vi có cường giả Thiên Tượng cảnh trở lên của Yêu tộc! Cho dù là loại nào thì đối với chúng ta cũng là trăm hại mà không lợi! Đây cũng là nguyên nhân ta dịch hình vào đây mà không cho ai biết cả! Theo như quân luật của triều đình Đại Chu thì đến cấp bậc đại tướng quân là đã có thể chủ động làm theo ý mình, hoặc là ở thành trấn giữ hoặc là chủ động ra chiến trường, không cần phải đợi triều đình điều động nữa.
- Chủ cần ta còn sống sau khi kết thúc cuộc chiến với Yêu tộc, rồi tấn thăng lên làm đại tướng quân thì Dương Hoằng sẽ không có biện pháp áp chế ta nữa. Có thể vào những thời khắc quan trọng thì hắn vẫn có thể lưu ta lại, nhưng tuyệt sẽ không cách nào lưu ta ở một địa phương quá lâu được.
Phương Vân trầm giọng nói.
Nếu như nói từ cấp bậc đại tướng quân trở xuống thì người quân nhân chỉ như tượng gỗ, thì sau khi làm đến đại tướng quân thì người đó đã có thể khống chế được một phần vận mệnh của mình!
Ba người ban đầu nghe thấy Phương Vân nói không lộ ra tin tức hắn đã trở về thì có chút kinh ngạc, dù sao thì nếu tin tức này truyền ra thì lập tức sẽ trấn an lòng quân nay. Nhưng lúc này nghe thấy Phương Vân nói thì mới biết tầm mắt của hắn đã nghĩ xa hơn mọi người rồi.
"Tiểu hầu gia quả nhiên không hổ là tiểu hầu gia! Vẫn là tác phong tính trước làm sau!", Chu Hân thầm nghĩ trong lòng!
"Xấu hổ, ban đầu ta còn tưởng rằng đại nhân là quá sợ Dương Hoằng! Không biết đại nhân đã tính kế như vậy!", trong mắt Sở Cuồng có chút hổ thẹn.
"Hắc hắc, quả nhiên không hổ là đối thủ của Dương Hoằng! Dương Hoằng, lần này sợ rằng ngươi sẽ bị đại nhân lợi dụng a! Ha ha!", vừa nghĩ đến vẻ mặt Dương Hoằng phát hiện mình bị lợi dụng, Quản Công Minh cảm thấy sung sướng không thôi. Hắn bị Dương Hoằng nhốt ở địa lao hơn mười năm, oán khí trong lòng cũng không ít.
- Chu Hân, có chuyện này giao cho ngươi làm. Mau chuẩn bị cho ra một chiến giáp binh sĩ bình thường. Sau này ta sẽ lấy thân phận là binh lính bình thường đồng hành cùng các ngươi!
Phương Vân nói.
- Đại nhân yên tâm, chuyện này ta sẽ làm tốt.
Chu Hân hiểu ý, gật gật đầu.
Quân đội Đại Chu đã chiến đấu với Yêu tộc hơn một tháng, trong khoảng thời gian này thì quân đội cũng có thương vong. Những binh sĩ sau khi chết đi thì sẽ để lại chiến giáp, kiếm một bộ cũng không khó gì.
- Sau này lúc làm nhiệm vụ thì ta sẽ đi cùng các ngươi! Nhớ kỹ, mọi việc vẫn nên rất cẩn thận, nếu như bị Dương Hoằng phát hiện thì sẽ rất phiền toái! Nếu như có gì thì ta sẽ truyền âm nói cho các ngươi biết trước!
Phương Vân nói.
- Vâng!
Ba người cung kính nói.
- Mặt khác có một việc ta cũng cần nói cho các ngươi.
Phương Vân thản nhiên nhìn ba người.
- Ta đã đột phá đến Địa Biến cảnh rồi!
- A!
Ba người đầu tiên là cả kinh, sau đó thì mừng như điên. Đặc biệt là Quản Công Minh, hắn vô cùng kích động. Địa Biến cảnh là cảnh giới mà hắn mong chờ ngày đêm, không nghĩ tới Phương Vân đã đạt được.
Phương Vân cười nhạt một tiếng, sau đó phóng ra khí tức của mình. Lập tức có một cổ uy áp cường đại từ trên người Phương Vân phóng ra, uy áp khiến cho cả ba người không thể hô hấp, gần như phải gục xuống. Ngay lúc uy áp chuẩn bị chân chính phát huy thì Phương Vân đã thu khí tức mình về.
- Hiện tại tin rồi chứ?
- Thật tốt quá! Thật sự là quá tốt!
Cả ba người đều vô cùng vui mừng.
Đạt tới Địa Biến cảnh chính là một bước lên trời. Bây giờ chỉ cần Phương Vân tích lũy đủ quân công thì sẽ lập tức thành vương hầu! Nói một cách khác, Phương Vân từ một gã sĩ tử bên trong học cung đi ra, giờ đây đã có tư cách để phong hầu!
Từ Địa Biến cảnh trở xuống thì võ giả chỉ được gọi là cao thủ! Còn từ Địa Biến cảnh trở lên chính là cường giả!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]