Chương trước
Chương sau
- Ý chí của ta, giống như đại trụ, vĩnh không khuất phục!

Phương Vân mạnh mẽ đứng lên, bước từng bước ra, đồng thời một cỗ ý chí cũng trỗi dậy trong lồng ngực, trực tiếp đánh tan cỗ ý chí Phật tông đang dụ dỗ trong lòng mình.

- Phật nói mọi việc cũng là không, chỉ có để xuống mới là thật! Thí chủ có trí khôn, có nghị lực, xem như là hữu duyên với Phật ta, sao không buông chấp niệm xuống mà vào Phật môn?

Đột nhiên, những trí nhớ về Chiêu Giác tự trong Kim Cương Đầu Đà đột nhiên nổi lên biến hóa. Tất cả trí nhớ hội tụ lại thành một âm thanh già nua, mang theo nhiều tiếng vang vang vọng lên trong đầu Phương Van.

Âm thanh này không hề chút dao động nào của pháp lực, nhưng Phương Vân lại cảm giác được ý chí của mình xuất hiện chút buông lỏng. Đặc biệt là câu cuối cùng lại mang theo một cỗ hấp lực vô hình đối với bản tâm, làm cho ý chí của Phương Vân bị rung chuyển. Âm thanh này vừa phát ra thì Phương Vân lập tức cảm giác được cái tâm hướng về phật bị đánh tan ban nãy lại bùng cháy lên từ tro tàn.

- Là lão tăng của Chiêu Giác tự!

Sắc mặt Phương Vân đại biến. Mình vừa mới đánh ngã Kim Cương Đầu Đà rồi thông qua trí nhớ của hắn mà tìm hiểu ý nghĩa của phật học thì lão tăng ở xa ngoài vạn dặm đã biết được, hơn nữa còn thông qua trí nhớ của Kim Cương Đầu Đà mà làm ảnh hưởng đến bản tâm của hắn.

Tu vi cỡ này đã đến mức phải dùng từ quỷ thần khó lường rồi!

Nhưng mà ý chí của Phương Vân cũng không phải là thuộc hạng yếu kém, nào có thể dễ dàng bị người khác điều khiển. Hắn cũng không phải là Kim Cương Đầu Đà trong lòng có quá nhiều dục niệm, ngay cả máu huyết hung thú mà hắn còn có thể hàng phục, huống chi chỉ là sự chiêu dụ của lão tăng!

Lão tăng của Chiêu Giác tự muốn dùng phương pháp này mà làm dao động ý chí của hắn thì đã hoàn toàn sai!

- Kim Cương giả chính là người đã chặt ngã hết mọi ý nghĩ xằng bậy, tìm thấy minh tâm, hiểu rõ cái đạo của Bỉ Ngạn!

Trong lòng Phương Vân lập tức hiện ra kinh văn của Đại Lực Kim Cương kinh, ý chí của hắn đột nhiên tăng lên gấp mười lần, trở nên không thể phá vỡ. Trực tiếp làm thành một đường đao phá vỡ mọi sự chiêu dụ của lão tăng, không ngờ hắn lại trực tiếp dùng Đại Lực Kim Cương kinh để đối phó tâm của lão tăng.

- Lão hòa thượng, nếu như mọi sự đều là không, chỉ có để 'xuống' mới là thật! Đã như vậy, kính xin lão hòa thượng để 'xuống' trước đi!

Phương Vân lạnh lùng nói.

Sau một lúc trầm mặc thì rốt cuộc Phương Vân đã nghe được âm thanh cười khổ của lão tăng:

- Tuệ căn của thí chủ thật là tốt, ngộ tính thật là tốt. Đây là lần đầu tiên có người dùng pháp môn Phật tông để phá giải phật hiệu của lão tăng! Đã như vậy thì Đại Lực Kim Cương kinh chỉ đành không duyên cớ mà tiện nghi cho thí chủ vậy!

Dứt lời thì âm thanh của lão tăng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng không nghe được gì cả.

Chờ sau khi âm thanh biến mất thì Phương Vân cũng đổ mồ hôi lạnh ra. Hắn lúc này cũng biết rằng lúc mình lục soát trí nhớ về Chiêu Giác tự của Kim Cương Đầu Đà thì lão tăng này đã biết, chỉ là không nói ra mà thôi.

Cho dù là kinh văn Đại Lực Kim Cương kinh hay là những phật học của Chiêu Giác tự thì lão tăng này sợ rằng cũng có năng lực xóa đi, chỉ là không xóa đi mà thôi. Phương Vân nghĩ đến đây thì đã hiểu lão tăng này chỉ sợ sớm đã có chủ ý phóng túng mình tu luyện Đại Lực Kim Cương kinh, chỉ chờ công pháp của mình đại thành là lập tức tâm hướng về Phật môn, thế thân Kim Cương Đầu Đà trở về Chiêu Giác tự rồi!

- Không trách được những người này không hề xóa đi trí nhớ Chiêu Giác tự của Kim Cương Đầu Đà, chỉ sợ là vì cái này mà chuẩn bị đi!

Phương Vân biết có những người vô cùng kinh khủng đã bước ra khỏi Thiên Trùng cảnh, những người này đều có năng lực nghịch thiên cải mệnh, nhìn thấy sự vận chuyển của thiên đạo mà đoán trước được tương lai. Bên trong Chiêu Giác tự là đầm rồng hang hổ, Phương Vân suy đoán bên trong tất nhiên có những người như vậy.

Đại Lực Kim Cương kinh đại thành vốn là chuyện cực kỳ cao hứng, nhưng trải qua chuyện như vậy thì Phương Vân cực kỳ mất hứng. Hơn nữa Đại Lực Kim Cương kinh còn thiếu một vật quan trọng, Phương Vân không có cách nào đem nó tu luyện đến đại viên mãn. Nhưng mà, coi như là cảnh giới đại thành thì Phương Vân đã có thể quét ngang mọi cường giả.

- Những người này đã đi vào một hồi rồi, không biết Cô Xạ Quận Chúa như thế nào?

Cô Xạ Quận Chúa là người được chỉ định đạo thống của Sát Lục kiếm phái. Mà những người ở đây thì ít nhất cũng có tu vi Tinh Phách cảnh, ngoài ra còn có khoảng năm mươi cường giả Địa Biến cảnh cùng bốn cường giả Linh Tuệ cảnh. Đội hình như vậy có thể nói là khá mạnh.

Nhưng mà Phương Vân cũng hiểu rõ những thứ gọi là 'cường giả' này đối với Sát Lục kiếm phái đã nổi danh từ thời thượng cổ thì chỉ là con tôm nhỏ, rau cải trắng mà thôi! Những đại tông phái thượng cổ này có thể bài trừ vận mệnh rồi lưu lại đạo thống của mình đến ngàn năm sau thì không thể nào không có lưu hậu chiêu!

Nếu như nói Cô Xạ Quận Chúa thật sự bị những người này giết đi thì Phương Vân chỉ có thể nói là cho dù cường giả tông phái thượng cổ có xuất hiện thì cũng sẽ không gượng dậy nổi. Dưới tình hướng như vậy thì hắn sẽ không để ý đến cái gọi là Sát Lục kiếm phái nữa!

Nghĩ tới đây thì Phương Vân đứng dậy rồi khẽ vẫy tay, lập tức pho tượng Phật Đà cao khoảng hơn ba trượng thu nhỏ lại thành một tiểu phật đà phát kim quang trong lòng bàn tay. Hắn chỉ vẫy tay một cái nữa thì tiểu Phật Đà này đã hóa thành một luồng kim quang vào trong đan điền rồi ngồi xếp bằng trên Thiên Địa Vạn Hóa Chung, sau ót có hai vòng sáng tỏa ra, vô cùng trang nghiêm.

Công pháp Phật tông khác với Trung Thổ, sau khi luyện thành thì sẽ có chút pháp khí đặc thù có thể trực tiếp gọi ra rồi hóa thành pháp khí đánh người!

Phương Vân một đường đi về phía trước thì đã thấy cấm chế trong Sát Lục động phủ đã bị mọi người phá tan. Những động quật mà mọi người đã đi qua cũng hiện lên trước mắt Phương Vân, ở bên ngoài các động quật này có thể thấy có rất nhiều tàn phiến pháp khí, phi kiếm vứt ra khắp nơi.

Phương Vân tùy tiện đi vào trong một động thì liền thấy trên vách tường động có rất nhiều tàn tích phi kiếm, ở trên mặt đất cũng có. Mà ở trên các phi kiếm này lại có vô số tàn tích thi thể, máu tươi chảy xuống.

Những người bị giết này đều là cao thủ Tinh Phách cảnh, không hề có cường giả Địa Biến cảnh nào.

Phương Vân nhẹ nhàng điểm một cái thì đã biến thành một luồng sáng đi vào trong đại điện. Vốn đại điện đây là nơi có vô số kiếm bay lượn, nhưng giờ đã bị phá hủy hoàn toàn. Vô số tàn tích phi kiếm đều đã rơi rụng trên mặt đất, làm cho đại điện này thành một ngôi kiếm mộ. Ở đây cũng có rất nhiều thi thể rơi trên phi kiếm, vô cùng thảm trạng.

Mười hai cây đại trụ ở hai bên đại điện vẫn còn đứng đó không ngã, nhưng mười hai pho tượng chân nhân bằng kim loại ở trên các trụ đó đã khôn còn nữa!

Tiếp tục đi về phía trước, sau khi mở ra hai cánh cửa lớn bằng đồng xanh thì lại có một đại điện rộng lớn khác. Khắp hành lang đại điện đều là kim loại, đại điện này lớn hơn đại điện thứ nhất rất nhiều. Ngoài ra còn được chia thành tám gian phòng ở khắp bốn hướng, phía trên có viết: Luyện đan điện, Tôi kiếm điện, Chiến giáp điện, Tỷ võ điện, Luyện công điện, Bạch hổ điện....tất cả gian phòng đều chỉ có một cửa, còn các nơi khác không có gì cả, chỉ có một cái hành lang bằng đồng xanh hiện ra.

Phương Vân nhìn lướt qua thì lập tức cảm giác được mấy vạn năm trước đây thì tràng cảnh của Sát Lục kiếm phái này rất sống động. Những người sống ở đây ở chỗ này luyện đan, tôi kiếm, luyện công, tỷ võ! Ngoài ra trên người bọn họ còn mặc những bộ chiến giáp lên, sát khí trên người tỏa ra không thôi. Bọn họ ở bên ngoài là hung thần ác sát, là võ giả cực hung cực ác, nhưng ở đây thì lại vô cùng hòa thuận, vui vẻ. Chỉ cần xem cảnh mọi người luyện công, luyện đan, tỷ võ là có thể hiểu được ngay! Loại chuyện này hiển nhiên là vì để bồi dưỡng tình cảm đồng môn với nhau, để cho bọn họ càng thêm đoàn kết!

Một người cho dù có lãnh khốc, hung ác, mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì cũng chỉ là một người, nhưng nếu có một nhóm người cũng hung ác, mạnh mẽ rồi hết lần này tới lần khác đoàn kết với nhau thì không hề giống nữa.

Phương Vân hoàn toàn có thể tưởng tượng được tràng cảnh một đám võ giả mặc chiến giáp cực phẩm, tuy cầm khiên đỡ, sử dụng các lợi kiếm rồi vận dụng công pháp kiếm pháp là một tràng cảnh rung động như thế nào.

Sát Lục kiếm phái có thể đứng vào hàng ngũ ba ngàn đại tông phái trong mười vạn tông phái thời thượng cổ, hơn nữa còn có thanh danh hiển hách thì tuyệt đối không phải không có đạo lý. Phương Vân có thể tưởng tượng được môn phái này khi xuất chinh binh phạt thì đáng sợ như thế nào!

- Đan dược, đây là đan dược của Sát Lục kiếm phái a! Dược lực so với cực phẩm đan dược còn mạnh hơn gấp mười lần! Có nhiều như vậy ư.

Trong phòng đan dược đang xảy ra tràng cảnh các võ giả đang chém giết, đoạt lấy đồ của nhau.

- Chiến giáp, cực phẩm chiến giáp a! Ở thời đại bây giờ còn có ai có thể luyện được chứ?

Trong điện chiến giáp, một nhóm tu sĩ kinh hỉ khi phát hiện được chiến giáp.

- Lò luyện đan cấp bậc Nhân Nguyên, lại còn có cấp bậc Địa Nguyên nữa! Ha ha ha, chúng ta phát tài rồi!

Trong điện luyện đan, mấy tên tu sĩ đang cầm một lò luyện đan tung hô.

- Đá phiến dùng để luyện công, trời ạ! Đây là do Vân Mẫu Thiên Lam thạch biến thành, ngồi lâu dài còn có thể tăng nội lực lên!

Trong phòng luyện công thì không ít tu sĩ đang lấy từng phiến đá mang đi ra ngoài.

- Tinh Hà Nguyên Thai bí quyết!! Chư Thiên Chuyển Luân quyết!! Trời ạ, những công pháp của các tông phái thượng cổ khác không ngờ lại ở chỗ này!

Mấy trăm tên tu sĩ nhìn thấy trên vách tường có chi chít các đồ lục, văn tự công pháp thì cuồng si lên. Các tông phái bị diệt trong tay Sát Lục kiếm phái không hề ít, sau khi tiêu diệt xong thì bọn họ đều đem công pháp, tuyệt học của những tông phái đó khắc lên bên trong Chiến công điện!

Loại hành vi này cũng giống như một thợ săn sau khi săn bắn thành công thì sẽ lấy da lông của con thú làm vật trang sức rồi treo lên tường!

Trong đại điện bây giờ có thể nói là vô cùng hỗn loạn. Mặt người nào cũng tràn đầy sự hưng phấn cùng ửng hồng, giống như một tên khuất cái tham lam bỗng dưng lượm được bảo khố vậy.

Phương Vân nhìn một màn trước mắt. Khi nhìn thấy trong Chiến giáp điện có mấy trăm người mặc chiến giáp giáp giống như của Cô Xạ Quận Chúa thì một cảm giác bất an không thể giải thích được nảy lên.

Hắn lại nhìn một lượt nữa thì thấy Cô Xạ Quận Chúa đang bị vây hãm trong thế công của mấy tên cường giả Địa Biến cảnh. Bên cạnh của nàng có năm tên khôi lỗi đang bảo vệ, nhưng bị thương khắp nơi. Phương Vân nhìn một cái thì lập tức biết những khôi lỗi này rõ ràng là những pho tượng chân nhân bằng kim khí ở ngay cạnh các đại trụ.

Cô Xạ Quận Chúa bị thương nặng, vốn là cung đã giương hết cỡ, chẳng qua là nhờ những tên khôi lỗi đang bị thương nặng bên cạnh chống đỡ giúp.

Cả đại điện chỉ có một tên cường giả Linh Tuệ cảnh trấn giữ, còn ba tên cường giả Linh Tuệ cảnh khác cùng với không ít tán tu Địa Biến cảnh, cùng với thanh niên thần bí không thấy đâu cả.

- Lấy đi, lấy đi! Những người muốn lấy đồ của Sát Lục kiếm phái sẽ phải trả giá rất đắt! Các ngươi cứ lấy đi, lấy đi!

Tóc của Cô Xạ Quận Chúa lúc này tung bay, trên mặt đã gần như xém đen. Nàng cố gắng hô to lên, âm thanh hết sức thê lương, hết sức oán độc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.