Chương trước
Chương sau
- Ha ha, ta liền đoán được ngươi sẽ đòi qua sông hủy cầu, hiện tại sau khi thu thập được Kim Cương Đầu Đà cùng Thanh Dương lão tổ thì đại địch ngươi đã qua, giờ sẽ xuất thủ với ta! Cũng được, chuyện này ta tạm thời không cần nhúng tay vào, ngươi cứ một mình mà thu thập bọn họ đi!

Phương Vân cười lớn một tiếng rồi đột nhiên bay lên, bộ dáng như bỏ đi.

- Phương Vân! Ngươi chớ đắc ý! Ngươi cho rằng thiếu ngươi thì ta sẽ không vượt qua được ải này sao?

Cô Xạ Quận chúa giận kêu lên.

- Ha ha, ta chỉ hi vọng Quận chúa chớ quên ước định của chúng ta!

Một tràng cười lớn truyền đến thì Phương Vân đã biến mất ở ngoài cửa. Sau khi phong ấn được Kim Cương Đầu Đà rồi chiếm lấy Địa nguyên khí của Thanh Dương lão tổ thì coi như hắn đã rời đi được, chuyến đi này đến đây cũng là đáng giá. Dù sao đi nữa thì giá trị đan dược cũng kém hơn so với nguyên khí, mà cái bảo tàng ở ngoài động phủ cho dù có phong phú đến đâu đi nữa cũng sẽ không thể nào hơn được pháp khí cấp bậc Địa Nguyên!

Ầm!

Phương Vân đột nhiên bay ra ngoài cửa động, trong miệng phun ra một bụm máu tươi, loạng choạng lui ra ngoài.

- Tú Sĩ huynh, thế nào rồi?

Thấy Âm Dương Tú Sĩ trốn thoát, mọi người lập tức vây quanh lại hỏi.

- Thật lợi hại, cấm chế bên trong quá lợi hại!

Âm Dương Tú Sĩ lắc đầu liên tục, sắc mặt hắn tái nhợt. Nói xong câu đó thì liền đi qua một bên ngồi xuống, bộ dáng như đang chữa thương.

Sắc mặt mọi người hơi đổi, đợi thêm một lát nữa lại không thấy Kim Cương Đầu Đà cùng Thanh Dương lão tổ ra ngoài thì lập tức trầm xuống.

- Không phải ngay cả Thanh Dương lão tổ cùng Kim Cương Đầu Đà đều chết trong đó chứ?

Mọi người thầm nghĩ đến đây thì lạnh run lên.

Thanh Dương lão tổ cùng Kim Cương Đầu Đà đều là cường giả Địa Biến cảnh đỉnh phong, nếu như nhân vật như vậy mà cũng bị hại chết thì chẳng phải cấm chế trong động phủ đó rất là đáng sợ sao?

Mọi đôi mắt không khỏi lần nữa nhìn lên Âm Dương Tú Sĩ.

Phương Vân cũng cảm giác được không khí ở ngoài Bạch Cốt Sơn có chút biến hóa.

Nhưng mà, hắn cũng không có nhúc nhích, vẫn đang chuyên tâm vận chuyển nội lực, bộ dáng như là đang chữa thương kinh mạch bị rối loạn trong cơ thể.

Vận dụng nội lực để làm cho cơ thể giống như là bị thương cũng không phải rất khó, người khác nhìn vào cũng có thể nhận ra, nhưng tu vi của đối phương ít nhất phải hơn Phương Vân một bậc mới có thể làm được.

Tu vi của Phương Vân hiện giờ đã là Địa Biến cảnh đỉnh phong, đã đến gần một con thiên long lực. Một thiên long lực đã là bình cảnh khiến cho Địa Biến cảnh phải bước sang một tầng nữa, nhưng một tầng này cần phải có nghị lực cùng cơ duyên mới có thể vượt qua được.

Nơi này mặc dù không thiếu cường giả Địa Biến cảnh, nhưng người có thể phá vỡ bình chương này lại không hề có ai! Cho nên Phương Vân cũng không sợ bị người khác nhìn ra.

Trong hư không, đợt kiếm khí giết chóc do đợt công kích ban nãy đánh vào Bạch Cốt Sơn khiến cho cấm chế phát động đã biến mất. Mà mọi người ở bên ngoài Bạch Cốt Sơn cũng nghị luận rối rít, do dự không tiến.

Mí mắt Phương Vân hơi mở ra, len lén nhìn thoáng qua. Cứ như vậy thì lại có không ít cường giả tiến tới gần Bạch Cốt Sơn, trong đó có không ít cường giả Địa Biến cảnh.

- Hử?

Phương Vân nhìn về phía Sa Môn tứ lão, chỉ thấy ở bên cạnh bọn hắn đã có thêm tám tên cường giả Địa Biến cảnh mặc tăng bào. Thần sắc những người này vô cảm, thoạt nhìn qua rất giống Sa Môn tứ lão, nhưng trên tăng bào màu đen lại có nhiều hơn hình một cây trượng. Hơn nữa, khí tức cũng không giống với Sa Môn tứ lão, hơi thở rất trầm ổn, rõ ràng có tu vi Địa Biến cảnh.

Tám tên cường giả Sa Môn thần bí, thêm vào Sa Môn tứ lão đang xếp thành một hàng huyền phù trong hư không. Bên cạnh bọn hắn là một thanh niên vóc người thon dài, đầu đội mũ não, mặc cẩm y.

Người thanh niên này có đầu tóc đen nhánh, khí vũ hiên ngang, tay phải cầm lấy một cái quạt màu trắng, lúc nhấc tay giơ chân lại toát ra một cỗ khí tức cao quý, ưu nhã. Nhưng mà, ở trên mặt hắn lại có một cái mặt nạ màu vàng che giấu dung mạo, làm cho hắn có thêm vẻ thần bí!

Phương Vân vận dụng Vọng Khí pháp nhìn qua thì lập tức thấy có một cỗ tinh mang màu tím xích như ánh sao bay lên bầu trời. Trong cỗ tinh mang màu tím này còn loáng thoáng những văn chữ như ẩn như hiện.

- Chính là hắn.

Phương Vân hơi chấn động một chút. Vào ngày hắn ở Diêm thành đã từng nhìn thấy có một cỗ tinh mang hồng trung mệnh tử mang theo Sa Môn tứ lão rời đi vào đêm tối. Đạo tinh mang này bây giờ tuy là xích trung mệnh tử, thoạt nhìn không giống nhưng Phương Vân có thể biết rõ ràng đều là cùng một người.

Số mệnh của người thanh niên thần bí này lại có sự thay đổi như vậy là vì người này đã bước chân vào Địa Biến cảnh. Võ giả sau khi bước vào Địa Biến cảnh thì số mệnh tinh mang của họ sẽ có sự biến hóa! Mà màu đỏ chính là màu số mệnh của cường giả Địa Biến cảnh!

Phương Vân giờ đây đã biết chủ nhân của Sa Môn tứ lão, cùng với thân phận truyền nhân Phật tông hẳn là người thanh niên thần bí này.

- Người này là người quyền quý chốn kinh thành!

Bỗng Phương Vân hơi giật mình một cái. Là con cháu vương công tử đệ ở kinh thành, đối với khí tức của những người quyền quý chốn này thì Phương Vân rất tinh tường. Chỉ nhìn qua một cái thì Phương Vân đã có kết luận chính xác người thanh niên thần bí này cũng giống như mình, đều là vương công quý tộc của Đại Chu!

Ý niệm này vừa mới hiện lên thì Phương Vân cũng phải run rẩy một chút. Người thừa kế đạo thống Phật tông lại ẩn núp làm vương công tử đệ chốn kinh thành, tin tức này cũng quá kinh người rồi!

Hầu như là cùng một thời gian, người thanh niên đứng trước Sa Môn tứ lão dường như cũng cảm thấy Phương Vân, đột nhiên quay đầu lại.

- Hử?

Mí mắt của người thanh niên thần bí này cũng hơi nảy lên.

- Chủ nhân, có chuyện gì sao?

Cảm giác được người chủ nhân này có chút khác thường, một đại hòa thường mặc tăng bào mở miệng hỏi.

- Không có gì.

Người trẻ tuổi hờ hững khoát khoát tay, nhưng trong lòng thì cười lạnh một tiếng: "Xem ra, gặp phải người ở cùng kinh thành có cùng sở thích..."

Ngay khi Phương Vân nhận ra người thanh niên thần bí thì người này cũng đồng thời nhận ra thân phận của Âm Dương Tú Sĩ. Phương Vân mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra khí tức của vương công tử đệ Đại Chu do Phương Vân phát ra.

Loại khí tức này đã sớm thấm nhuần vào bản thân của các vương công tử đệ đã sống ở kinh thành hơn mười năm. Tuy có thể che giấu, tuy có thể che mắt được người khác, nhưng không thể gạt được người có xuất thân giống mình!

Người thanh niên mang mặt nạ màu vàng này nhìn Phương Vân một cái rồi thì liền thu hồi ánh mắt mình lại. Trong mắt cũng hiện lên nét kiêng kỵ.

- Các ngươi nghe kỹ đây, một lát nữa thì hãy cẩn thận Âm Dương Tú Sĩ kia, không nên ở gần hắn quá!

- Cái gì?

Sa Môn tứ lão cùng những cường giả Phật tông khác nghe xong thì không khỏi nhìn về Âm Dương Tú Sĩ một cái. Lúc trước thì bọn họ cũng không có quá để ý người này, nhưng nghe chủ nhân nói thế thì lập tức biết đã xem nhẹ tên Âm Dương Tú Sĩ này rồi.

- Chủ nhân, người này có vấn đề?

Sa Môn tứ lão lập tức hỏi.

- Người này là giả trư ăn cọp, cũng không có liên quan tới chúng ta, không nên xen vào việc của người khác. Lát nữa, lưu tâm một chút là được rồi!

Người trẻ tuổi thần bí hờ hững nói.

Nghe thấy chủ nhân mình nói vậy, đám người Sa Môn tứ lão cũng lập tức quay đầu lại.

Trong giới tông phái thì có rất nhiều dạng người, những người ở Bạch Cốt Sơn này ai cũng có tâm tư riêng cả. Cái tên Âm Dương Tú Sĩ này mặc dù có vấn đề, nhưng bản thân bọn người hắn cũng không tốt hơn người ta là mấy. Mọi người cũng chẳng có ai ngu dại tới mức nguyện ý đi trêu chọc một đối thủ chưa rõ danh tính lẫn thực lực ra sao.

- Người này không đơn giản!

Thanh niên thần bí tuy thu hồi ánh mắt rất nhanh, nhưng Phương Vân lập tức biết được sợ rằng đối phương cũng đã nhìn thấu thân phận của mình.

Chỉ là một chốn kinh thành mà đã có Dương Hoằng được chiến xa viễn cổ của Thiên Đế, lúc này lại có thêm một truyền nhân Phật tông bí ẩn, còn có bí mật chuyển thế trọng sinh huyền bí của mình, còn có liên quan đến Tắc Hạ Học Cung truyền thừa từ xưa; không những thế còn có nữ nhi Cô Xạ Quận Chúa của Lương Vương, truyền thừa đạo thống Sát Lục kiếm phái, còn có Bắc Đẩu quân vương Bàng Cự Nguyên, truyền thừa đạo thống của Bắc Đẩu Tinh Cung. Tính ra trong đám người Phương Vân nhận thức thì đã có ba người là truyền nhân của ba đại tông phái.

Ở thời viễn cổ, thời đại võ phong cực thịnh này có mười vạn tông phái. Trong mười vạn tông phái này lại có ba nghìn tông phái cường đại nhất. Qua việc Sát Lục kiếm phái cùng với Bắc Đẩu tinh cung có lưu lại thủ đoạn truyền thừa đạo thống tới đây thì Phương Vân tin tưởng những tông phái khác cũng đã đem đạo thống truyền xuống. Nhưng mà, những truyền nhân tông phái chắc đã sớm được ẩn dấu đi, hoặc là người khác đã biết mà mình không biết thôi.

- Sát Lục kiếm phái cùng Bắc Đẩu tinh cung đều là đại phái trong mười vạn tông phái, mà Phật tông thì lại liên quan đến Phật Chủ, Thích Già Văn Mưu Ni cổ phât. Những truyền nhân đạo thống các tông phái lớn này giờ đây lại lần lượt xuất hiện....

Phương Vân suy nghĩ không thôi. Vốn hắn không để ý tới những điều này, nhưng bên cạnh lại liên tiếp xuất hiện các truyền nhân đạo thống các đại phái, thậm chí truyền nhân đạo thống Phật tông cũng là một vương công tử đệ ở kinh thành, những điều này khiến hắn phải suy nghĩ không thôi.

Hắn lại nhớ tới Bắc Đẩu quân vương Bàng Cự Nguyên, vị truyền nhân Bắc Đẩu tinh cung này đã từng thông qua Tử Vi Đấu Sổ mà bói qua một quẻ, nói mình sẽ bị hãm thân trong một trận đại kiếp.

- Đại Chu hoàng triều đã yên bình qua hơn một ngàn sáu trăm năm, xem ra rất nhanh lại có một tràng hạo kiếp rồi đây.

Đủ loại chuyện tình ở chung một chỗ, tuy Đại Chu hoàng triều vẫn đang trong cảnh quốc thái dân an, nhưng Phương Vân lại cảm nhận được một cỗ gió lớn trước cơn mưa dông.

Trong các truyền nhân của ba nghìn đại tông phái thì đã có hai người là vương công tử đệ ở kinh thành, cộng với việc Đại Chu hoàng triều xây dựng mười vạn đại quân chinh phạt tiêu diệt một lượng lớn các tông phái thì Phương Vân lúc này có cảm giác cỗ mưa dông này sợ rằng là nhắm vào hoàng tộc Đại Chu. Mà căn nguyên của chuyện này e rằng đã có từ lâu, thậm chí là từ thời viễn cổ!

- Chư vị đạo hữu, trên Bạch Cốt Sơn này cũng chỉ có một con nhóc canh cửa, mà chúng ta lại có trên ngàn người, chúng ta không thể nào bị con nhóc này hù đến vỡ mật chứ? Nếu nói cầu phú trong nguy hiểm thì chỉ cần giết con nhóc này thì bảo tàng tích lũy mấy ngàn năm của Sát Lục kiếm phái sẽ thuộc về chúng ta, dù thế nào đi nữa thì cũng đáng làm! Mà các vị nghĩ xem, đến giờ này Kim Cương Phật Đà cùng Thanh Dương lão tổ còn chưa ra, nói không chừng đã ở bên trong bắt giữ con nhóc đó rồi phân chia bảo tàng rồi! Chư vị nếu như có toan tính thì Nam Sơn đạo nhân ta nguyện ý dẫn đầu, mọi người nếu không ngại thì có thể theo cùng!

Nhưng vào lúc này đây thì đột nhiên có một gã tán tu cao giọng nói. Dứt lời thì đã xông vào trong động phủ.

Ở phía sau hắn, mọi người trầm mặc không thôi. Một lúc sau cũng đã có mấy tán tu xông vào trong đó. Thấy có người đi thì cũng có nhiều người xao động, nhưng rồi cũng xông vào trong động phủ.

Phương Vấn thấy rõ Nam Sơn đạo nhân này chỉ có tu vi Tinh Phách cảnh, cường giả Địa Biến cảnh ở đây cũng không thiếu nhưng hắn lại dám hiệu triệu mọi người như thế thì rõ ràng có người khác tính kế cho nên mới làm như vậy.

Tên Nam Sơn đạo nhân này nói nhiều như vậy, nhưng chỉ có câu cuối cùng là cực kỳ hiệu quả. Kim Cương Đầu Đà cùng Thanh Dương lão tổ có tu vi cao như vậy, rất nhiều người không tin bọn họ đã chết ở bên trong, bọn họ càng tin tưởng bọn họ đang chia bảo tàng ở bên trong. Vừa nghĩ tới hai người này đang phân chia vô số bảo tàng ở bên trong thì mắt của mọi người ở đây lại đỏ lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.