Chương trước
Chương sau
Chiêu này của Phương Vân vừa lộ ra thì lập tức làm kinh động toàn trường.

- Không nhìn lầm chứ? Võ đạo người này cao cường tới mức chỉ dựa vào hơi thở mà trấn áp được Như Vân đạo nhân thì ít nhất cũng là cường giả Địa Biến cảnh!

- Người này tuổi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi như thế rồi. Tư chất cao như thế đã đủ để xưng tụng kinh hãi thế tục! Chuyện kết minh của Thiên Tinh phái và Lãnh Nguyệt phái xem ra gặp khó rồi.

- Nhìn phản ứng của Lãnh Nguyệt phái thì dường như đã từng quen biết thiếu niên này, chẳng lẽ hắn và Lam Đại Nguyệt có tư tình?

Trên quảng trường xôn xao cả lên.

- Tên thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao ta không nhìn thấy số mệnh tinh mang của hắn!

Sắc mặt Thiên Cương Tử xanh mét, trong mắt hắn thì không hề thấy một chút số mệnh tinh mang của Phương Vân. Điều này là không thể nào, bởi vì cho dù là bình dân thì cũng có chút tinh khí toát ra!

Thiên Cương Tử tuyệt đối không tin người thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này đã đạt đến trình độ có thể thu liễm số mệnh tinh mang của mình.

- Lam chưởng môn? Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Thiên Cương tử nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Lam Tâm Ngọc, mắt lộ ra vẻ hỏi thăm.

Lam Tâm Ngọc nghe vậy trong lòng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó hiểu được. Thiên Cương tử lại là suy đoán Lam Đại Nguyệt cùng thiếu niên này có tư tình.

- Cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng mà Đại Nguyệt trong sạch....

Lam Tâm Ngọc lắc đầu, nói.

Lam Đại Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên trong môn phái, những lần rời đi khỏi núi Lãnh Nguyệt cũng không có mấy lần, mà có đi thì cũng về rất nhanh. Nếu như nói Đại Nguyệt có tư tình gì với thiếu niên trước mắt này thì Lam Tâm Ngọc không thể tin.

- Lam chưởng môn nếu như đã nói như vậy thì ta đây tin tưởng. Thiên Tinh phái chúng ta mặc dù không phải là đại phái gì nhưng cũng không phải dễ ức hiếp đâu.

Thiên Cương Tử vừa dứt lời thì trong mắt đã hiện lên sát cơ.

Cùng lúc đó thì Phương Vân đã tới trong quảng trường. Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua, cuối cùng rơi vào trên người đại trưởng lão Lãnh Nguyệt phái đang chủ trì nghi thức kia.

- Đại trưởng lão vừa mới hỏi có ai có ý không, ta liền có ý kiến! Thiên Cương Tử, ngươi trở về đi! Lam Đại Nguyệt, ta coi trọng rồi!

Phương Vân lấy một ánh mắt từ trên cao tại thượng nhìn xuống Thiên Cương Tử đang ngồi trên ghế. Lấy một giọng nói rất tùy ý nói, khẩu khí giống như là đang đuổi một người xin ăn vậy.

Lời nói này vừa ra thì toàn trường ồ lên, so với lúc Phương Vân dùng hơi thở trấn áp Như Vân đạo cô thì còn chấn động hơn.

Mà bản thân Lam Đại Nguyệt lúc này cũng run lên. Dường như nàng cũng không nghĩ tới Phương Vân sẽ nói ra lời này, dưới khăn che mặt thì môi nàng hơi giật giật, nhưng cũng không nói lời nào.

- Tức chết ta, tức chết ta!

Bạch Phượng công tử dường như muốn nổi điên lên. Người này làm vậy rõ ràng là muốn tát một tát thật mạnh lên hắn và Thiên Cương Tử mà.

- Tốt, rất tốt! Xem ra Thiên Tinh phái chúng ta dạo này cũng quá vô danh rồi. Hiện tại lại có người dám ức hiếp lên tới đỉnh đầu chúng ta!

Thiên Cương Tử cười lạnh đứng lên. Hắn nghe thấy rõ ràng người này tên Phương Vân, nhưng trong cách đại tông đại phái thì cũng không có người nào như vậy cả. Hơn nữa, lúc người này xuất hiện thì còn mặc một áo bào đệ tử ngoại môn phái Lãnh Nguyệt, cũng không có người nào theo hầu hạ cả.

- Một tên tán tu có chút kỳ ngộ lại dám đối đầu với Thiên Tinh phái chúng ta, thật là không biết sống chết.

Thiên Cương Tử rất nhanh đã phỏng đoán thân phận của Phương Vân. Cường giả trong giới tông phái thì hắn cũng nghe nhiều nên thuộc, mà các công tử có bối cảnh của các tông phái khi xuất hành cũng sẽ có không ít cao thủ đi theo. Tuyệt đối sẽ không giống người thiếu niên này, chỉ đi có một mình.

- Ức hiếp? Hừ! Thiên Cương Tử, ngươi mà còn không trở về thì lúc đó không phải là ức hiếp mà chính là trấn áp!

Phương Vân lạnh lùng nói, trong âm thanh tự nhiên toát ra mùi vị cường thế!

Mí mắt Thiên Cương Tử đột nhiên giật lên một chút. Thiếu niên này hoàn toàn không hề sợ hãi, không hề giống với dự đoán của hắn. Đặc biệt khi nghe được hai chữ 'Trấn áp" thì trong lòng Thiên Cương Tử xuất hiện một cảm giác xấu.

- Con thứ của Tứ Phương Hầu Đại Chu hoàng triều, Bình Bắc tướng quân chính là ta!

Phương Vân vừa dứt lời thì mạnh mẽ bước ra. Lần này là hắn đi thẳng tới chỗ của Thiên Cương Tử. Mỗi một bước hắn bước ra thì y như một ngọn núi khổng lồ nặng nề rơi xuống, giống như là muốn đánh sập cả quảng trường này vậy!

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước!

Ầm! Ầm! Ầm!

Ngay khi Phương Vân bước ra bước thứ bảy thì một cổ khí màu tím từ trên đầu hắn hơi phóng ra, các khiếu huyết cuối cùng trên người Phương Vân đã được giải khai. Mà ngay giây khắc khiếu huyệt này được giải khai thì một cỗ số mệnh tinh mang mênh mông phóng lên cao, lay động cả bầu trời!

Thiên Cương tử rốt cục biến sắc, trong mắt hắn thì số mệnh tinh mang hồng trung mệnh tử của Phương Vân hiện ra như trường giang và hoàng hà mênh mông cuồn cuộn xông thẳng lên cả bầu trời!

Dị tượng như vậy thì chỉ có các cường giả đỉnh cấp của Địa Biến cảnh mới có được, ngay cả Thiên Cương Tử cũng chưa có bản lãnh này.

- Hừ!

Phương Vân hừ lạnh một tiếng, đem hết phản ứng của mọi người thu vào trong mắt. Hắn bước thêm một bước ra đồng thời thả hết khí tức của mình.

Ngâm!

Quang thải trên núi Lãnh Nguyệt biến ảo không thôi, từng đầu từng đầu phi long khổng lồ gầm thét từ trong hư không bay ra, lượn lờ trên đầu Phương Vân.

Mười đầu, hai mươi đầu...năm mươi đầu, sáu mươi đầu...tám mươi đầu...chín mươi đầu...chín mươi chín đầu!

Ngay giây khắc đầu phi long thứ chín mươi chín bay ra thì trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng gầm thét vang dội mà cổ xưa, đồng thời một hư ảnh thiên long khổng lồ từ viễn cỗ di động trên đầu Phương Vân.

Thân con thiên long này dài gần vạn trượng, lân giáp hiên lên trông rất sống động. Nó giận dữ mở to hai mắt ra rồi nhìn xuống núi Lãnh Nguyệt. Một cỗ khí tức cổ xưa mà thế lương từ trên người con thiên long này phát ra!

- Cửu cửu chí cực! Hư ảnh thiên long!

Hai tay Lam Tâm Ngọc đặt lên trên lan can ghế, mạnh mẽ nắm chặt. Nhìn con thiên long trong hư không này, trong mắt của bà tràn ngập sự khiếp sợ cùng bất khả tư nghị.

Thiên địa từ lúc thành lập đến giờ thì chỉ có chín con chân long.

Theo truyền thuyết thì long huyết của chín con chân long đã sớm rơi vào trong huyết mạch của vạn vật sinh linh. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà sau khi tu vi võ giả đạt tới một trình độ nhất định thì sau lưng sẽ có hư ảnh long.

Huyết mạch chân long cũng từ trên cao mà giáng xuống, theo thứ tự đó là chân long, thiên long, phi long, xuống chút nữa đó là giao long cùng kiếm long.

Từ xưa đến nay chỉ có chín con chân long, đó là cực hạn mà thiên địa có thể dung nạp. Nếu như cửu là cực hạn cho chân long thì chín mươi chín chính là cực hạn cho phi long.

Nếu nói cửu cửu chí tôn thì chín mươi chín con phi long lực đã đại biểu cho một cái cực hạn cho võ giả. Nhất định phải phá vỡ cái cực hạn này thì lực lượng mới có thể tăng trưởng tiếp, nếu không thi lực lượng không thể nào tăng thêm nữa.

Không thể đột phá bình chướng này thì cho dù có bước vào Linh Tuệ cảnh cũng không có cách nào gia tăng lực lượng!

Linh Tuệ cảnh chính là cánh cửa mở ra trí khôn của loài người, thể ngộ đủ loại quy tắc trong thiên địa thì không hề có liên quan đến sự tăng trưởng của lực lượng!

Cường giả Linh Tuệ cảnh, nếu như không có cách nào đột phá cực hạn chín mươi chín thì cũng không có cách nào gia tăng lực lượng của mình! Không thể đột phá được cái cực hạn này thì tu vi võ giả chỉ dừng ở Linh Tuệ cảnh, sau này không thể nào tăng cảnh giới lên nữa.

Đối với Lam Tâm Ngọc mà nói thì một màn trước mắt này còn có một ý nghĩa khác! Đó là những người có thể ở Địa Biến cảnh mà đạt được đến chín mươi chín con phi long lực cũng có ý nghĩa người đó là tuyệt thế thiên tài, tiền đồ không thể hạn lượng.

Chưởng môn Thái Tố phái cũng thế, mà tông chủ Ma tông cũng thế!

Có thể thành tựu như vậy thì những người này hiện nay không người nào là tông chủ các đại phái, là các cường giả tuyệt đỉnh!

- Thiên Cương Tử, ngươi còn không đứng dậy sao?

Phương Vân đứng ở trước người Thiên Cương Tử, lạnh lùng nói. Hắn lại là nói cho Thiên Cương Tử đứng lên, để cho tự đứng lên! Đây đúng là một sự sỉ nhục vô cùng khổng lồ.

Khi mà lực lượng đã quá chênh lệch thì Phương Vân cũng lười dùng mưu kế gì rồi! Thiên Cương Tử căn bản không đáng giá để cho hắn sử dụng mưu kế!

Thực lực của Thiên Cương Tử cho dù mạnh đến đâu thì cũng chỉ khoảng sáu mươi đến bảy mươi phi long lực. Nhưng so với chín mươi chín con phi long lực của Phương Vân thì cũng không phải là kém một chút nữa. Chênh lệch đến như vậy thì cũng lười nói nhiều làm gì, cứ trực tiếp phóng tay mà làm!

Rung động, rung động, rung động!

Lưu Thiên nhìn lên Phương Vân trên đỉnh núi lúc này giống như một thần linh đến quả đất thì tay chân kích động đến phát run. Hắn không thể nào tin được vị 'sư huynh' mà mình luôn đưa thuốc đến lại mạnh đến trình độ như vậy.

Mà trên quảng trường, các chưởng môn tiểu môn phái cùng tán tu cũng rung đông không thôi. Thực lực mà Phương Vân hiện ra có thể nói là hoàn toàn áp đảo! Hiện giờ ở nơi này không ai dám nói mình có thể chiến thắng được Phương Vân.

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng cùng ánh mắt khinh thường của Phương Vân, gương mặt của Thiên Cương Tử phồng lên như gan heo vậy. Hắn dù sao cũng đường đường là đại trưởng lão Thiên Tinh phái, cũng phải có thể diện riêng của mình. Nhưng những lời này của Phương Vân chẳng khác nào muốn đem da mặt của hắn đạp lên trên mặt đất!

Chòm râu Thiên Cương Tử hơi lay động, hơi thở rối loạn:

- Phương..Phương Vân...ngươi cũng đừng có quá phận, đây dù sao cũng là Lãnh Nguyệt phái!

Những lời này của Thiên Cương Tử có thể nói là vô cùng xảo diệu, mặc dù trong lòng hắn giận vô cùng, nhưng dù sao cũng làm đến được đại trưởng lão thì cũng không phải là người hồ đồ. Thực lực của Phương Vân là quá áp đảo, mặc dù hắn là đại trưởng lão Thiên Tinh phái, nhưng khi đối mắt với cường giả Địa Biến cảnh đỉnh cấp có thực lực chín mươi chín con phi long lực thì không phải là đối thủ.

Trong đám người ở đây thì cũng chỉ có chưởng môn Lam Tâm Ngọc của Lãnh Nguyệt phái đã bước vào Linh Tuệ cảnh là có thể miễn cưỡng khắc chế Phương Vân. Lời này của Thiên Cương Tử chính là muốn nhắc nhở Lam Tâm Ngọc, đây là địa bàn của các ngươi, để cho một ngoại nhân náo động đến như vậy thì không thấy mất mặt sao?

Thiên Cương Tử thông minh, nhưng Lam Tâm Ngọc cũng không hồ đồ. Lực lượng của Phương Vân tuy cường hãn, nhưng Lam Tâm Ngọc vẫn có tự tin nếu hai người liên thủ thì vẫn có thể chiếm thượng phong. Dù sao thì bước chân vào Linh Tuệ cảnh thì cường giả có thể có ưu thế hơn rất nhiều đối với Địa Biến cảnh. Nhưng cũng chỉ là chiếm thượng phong mà thôi.

Dĩ nhiên, nếu như Phương Vân chỉ có thực lực cường đại thôi thì Lam Tâm Ngọc cũng không do dự đến thế này. Nếu như các cao thủ ở đây tập hợp lại thì vẫn có thể áp chế được Phương Vân, nhưng điều làm nàng kiêng kỵ nhất chính là bối cảnh của Phương Vân!

Sau lưng Phương Vân chính là đại biểu cho thế lực khổng lồ nhất, cường đại nhất hiện thời! Đại Chu hoàng triều!

Cái này mới là điều mà Lam Tâm Ngọc kiêng kỵ nhất!

Đối với Lãnh Nguyệt phái mà nói thì một Phương Vân không đủ gây sợ, nhưng đối với Đại Chu hoàng triều mà nói thì một Lãnh Nguyệt phái lại như một con kiến hôi nhỏ yếu. Chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể khiến cho cả phái biến thành tro bụi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.