Chương trước
Chương sau
Phương Vân nhìn lướt qua cái mâm gỗ, ngoại trừ thức ăn thì bên trong còn có một phần súp, theo thương thế của mình thì chắc phần súp này chuẩn bị riêng cho mình.

- Lam Đại Nguyệt!

Phương Vân lẩm bẩm nói. Mới vừa thức tỉnh, trong bụng quả thật có chút đói bụng, nhưng hắn cũng không có lập tức xuống giường ăn cơm.

- Tác dụng phụ của Huyết Ma đan tương đối mãnh liệt. Ta phải kiểm tra xem thương thế của cơ thể trước đã.

Phương Vân thu liễm tâm thần, sau đó khoang chân ngồi trên cái giường gỗ. Sau đó tâm thần chìm vào trong cơ thể.

Hít!

Sau khi Phương Vân thấy rõ tình huống trong cơ thể thì không khỏi hít vào một hơi lạnh. Cảm giác duy nhất bây giờ đó là hỗn loạn, kinh mạch bị dứt đoạn, mạch máu hoàn toàn rối loạn, không tìm được chút quy luật nào cả...mà trong mạch máu cũng chỉ có ít tia máu di động tuần hoàn, cái này giống như con sông lớn bỗng nhiên chỉ còn có lòng sông, bên trong thì chỉ có những khe nước nhỏ đang chảy qua...

Mà ở các bộ phận trái tim, phổi, thận cùng bụng dưới thì Phương Vân chỉ thấy một quang cảnh đó là đồng tử vô cùng ảm đạm, khô quắt. Trong đó thì Lực Phách cùng Khí Phách dường như chỉ còn lại một lớp da, tùy thời đều có thể mất đi, mà Tinh Phách gần với Lực Phách cũng mờ cùng. Trừ những cái đó ra, Phương Vân còn phát hiện có rất nhiều khiếu huyệt, bao gồm cả Huyền Môn đều bị máu bầm làm cho bế tắc. Hậu quả này tương đối nghiêm trọng, bởi vì nếu như khiếu huyệt bị bế tắc thì Phương Vân sẽ rất khó câu thông thiên địa nguyên khí như trước đây.

Đây chính là hậu quả của việc bốc hơi hết một nửa máu huyết, tiềm lực đã bị tiêu hao rất nhiều! Phương Vân còn không có chết đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi. Nhưng Phương Vân không vì thế mà có trách cứ gì, hắn không phải là loại người ngồi đó oan trời trách đất.

- So với cái chết của Lôi giám sát thì ta đã tương đối may mắn rồi, còn có thể trách gì chứ!

Phương Vân lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng dò xét tiếp tình trạng trong cơ thể. Khi nhìn đến đan điền thì Phương Vân không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cái vạn hạnh trong bất hạnh đó là đan điền hoàn toàn không có tổn hao gì, mà các kinh mạch ở gần đan điền cũng không bị hao tổn, chẳng những không hề hao tổn, mà dường như dung lượng kinh mạch còn rộng lớn hơn trước.

- Kinh mạch rộng hơn trước chắc là kết quả của sự kích thích tiềm năng!

Phương Vân hơi trầm tư, lập tức hiểu đan điền có thể còn nguyên vẹn tất nhiên là do được Thiên Địa Vạn Hóa Chung bảo hộ. Kiện pháp khí này còn có rất nhiều huyền bí, Phương Vân còn chưa có khả năng tìm hiểu hết. Trong các năng lực đó thì điều làm Phương Vân chú ý nhất đó là năng lực tự thủ hộ cho chủ nhân.

Chỉ cần đan điền cùng các kinh mạch chủ yếu không bị hao tổn thì tình huống cơ thể của Phương Vân sẽ không bị coi là quá tệ. Dù sao kinh mạch cùng mạch máu rối loạn thì chỉ cần tiêu tốn một chút thời gian vẫn có thể làm tốt lại được, nội lực có thể thông qua tu luyện mà đạt lại; về phần máu huyết bị bốc hơi thì chỉ cần tìm các dược thuộc bổ máu trong thế tục là được. Phương Vân cũng biết mấy vị như mứt táo, đậu đen, linh chi thảo đều sử dụng được, nhưng mà nếu dùng phương thức này bổ sung máu sẽ tương đối chậm, có lẽ phải mất đến mấy tháng!

Còn về phần khiếu huyệt bị bế tắc thì chỉ cần nội lực được khôi phục thì sẽ đả thông được. Mặt khác, Phương Vân còn phát hiện trong cơ thể mình còn có vài cỗ dược lực đang bảo vệ mấy kinh mạch chủ yếu. Phương Vân hơi suy tư một chút liền hiểu được đây chính là dược lực của các đan hoàn mình ăn vào lúc hôn mê.

- Ba tháng, chỉ cần ba tháng, cộng thêm các loại đan dược bổ dưỡng có trong túi không gian là ta có thể khôi phục lại như cũ!

Ánh mắt Phương Vân lóe lên, trong lòng nhanh chóng tính toán rồi lập tức đưa ra cho mình một cái thời gian khôi phục. Có được thời gian này cũng là nhờ Thiên Địa Vạn Hóa Chung bảo vệ đan điền cùng kinh mạch của mình, nếu không thì không chỉ là mấy tháng mà phải đến mấy năm, thậm chí là mười năm!

Huyết Ma đan là thuốc cấm, cả đời chỉ có thể sử dụng một lần không phải là không có nguyên nhân. Thảm trạng nặng như vậy quả thật là không có mấy người có thể chịu nổi!

- Lôi giám sát bị ta giết, Dương Hoằng nhất định rất giận dữ! Ta phải thừa dịp này nghỉ ngơi rồi trùng kích vào Địa Biến cảnh!

Theo quy củ của Đại Chu hoàng triều thì võ tướng sau khi chết trận, sẽ bị xóa tên khỏi Binh Bộ, nhưng nếu như không phải là chết trận mà là biến mất thì tên vẫn được giữ trong sổ sách Binh Bộ nửa năm. Chỉ cần trong vòng nửa năm xuất hiện là có thể chấp chưởng thụ ấn, nắm lấy binh quyền trong tay lại, nhưng mà Binh Bộ cần có lời giải thích. Cho nên Phương Vân cũng không có gấp quá, sau khi lấy lại được bình tĩnh thì Phương Vân liền xuống giường, từ từ ăn thức ăn.

Thân thể yếu đuối cộng thêm việc lâu quá không ăn cơm, quả làm cho hắn đói bụng vô cùng.

Ngay lúc Phương Vân dang dùng cơm thì tên người hầu mặc áo xanh khi nãy đã bước vào trong một căn phòng, cung kính cúi đầu đứng một bên.

- Hắn đã tỉnh rồi chứ?

Lam Thải Hà nói.

- Bẩm hai vị sư tỷ, hắn đã tỉnh lại. Theo sự phân phó của đại sư tỷ thì sau khi hắn tỉnh lại, ta đã đem thức ăn cùng bát súp qua cho hắn.

Người hầu áo xanh cung kính nói. Những tạp dịch ngoại môn như bọn họ có địa vị cực thấp cho nên khi nói chuyện bên trong Lãnh Nguyệt phái phải vô cùng cẩn thận. Đặc biệt khi trước mắt hắn lại là hai vị đệ tử nội môn của Lãnh Nguyệt phái.

Lam Thải Hà nghe người hầu áo xanh nói xong thì quay đầu lại, nắm bàn tay của Lam Đại Nguyệt bên cạnh nói:

- Sư muội, ta nói đúng chứ? Hắn đã tỉnh rồi đấy, hiện tại ngươi có thể yên tâm rồi. Phái của chúng ta toàn là nữ đệ tử, nếu như có người đàn ông trong đây thì không hợp chút nào. Lúc hắn còn hôn mê thì không sao, nhưng khi hắn tỉnh lại rồi hai người gặp nhau không phải có nhiều bất tiện sao. Sư muội, ngươi nói thử xem ta có đúng không?

Lam Đại Nguyệt gật đầu, mặc dù trong lòng nàng còn chút không yên lòng nhưng không thể không thừa nhận những lời sư tỷ nói rất đúng.

- Sư tỷ, cứ theo lời của người đi.

Lam Thải Hà lúc này mới gật đầu. Chỉ còn mấy tháng nữa thì sư muội của nàng sẽ cùng Bạch Phượng công tử kết hôn, không thể để cho một người xa lạ phá hư quan hệ của hai người, rồi làm ảnh hưởng đến quan hệ của Thiên Tinh phái cùng Lãnh Nguyệt phái.

- Ngươi đi ra ngoài đi!

Lam Thải Hà phất phất tay. Người hầu áo xanh cung kính lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Sau khi đi qua hành lang, người hầu áo xanh vừa muốn xuống núi thì trong tai có một tiếng nói sẵng giọng:

- Quay lại đây!

- Sư thúc!

Người hầu áo xanh hơi run lên, lập tức nhận ra đây chính là âm thanh của Như Vân sư thúc, người nghiêm khắc nhất trong phái.

Người hầu áo xanh cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi tới.

- Cứ đứng ở ngoài cửa đi!

Ở ngay cửa lớn xuất hiện tầng tầng quang màng, nữ đạo cô ở bên trong lạnh lùng nói.

- Vâng, sư thúc!

Người hầu áo xanh cung kính nói.

Mặc dù đệ tử ngoại môn không có địa vị, nhưng cũng được coi là ngoại môn. Gọi đạo cô này là sư thúc cũng không sai.

- Cái tên ở phòng chứa củi kia, cho hắn ở lại thêm năm ngày. Sau năm ngày, cho hắn mấy xâu tiền Tam Hoàng rồi đuổi hắn đi đi!

Nữ đạo cô nói, đối với tên 'sát thủ' này, nàng cực kỳ không thích.

- Vâng, sư thúc!

Người hầu áo xanh đáp.

- Đi đi!

Người hầu áo xanh liền lĩnh mệnh đi.

Thời gian từ từ đi qua, Phương Vân một người sống ở trong phòng chứa củi, cũng không có người quấy rầy. Một ngày ba bữa đều có người đem lên cho hắn, Phương Vân liền lợi dụng thời gian này để từ từ tu luyện.

Khiếu huyệt toàn thân hắn hầu như bị ngăn cách, chỉ còn một số nhỏ khiếu huyệt là có thể hấp thu một ít nguyên khí trong thiên địa. Chỉ nói riêng về tốc độ hấp thu nguyên khí thôi đã không bằng một phần vạn trước kia.

Nhưng mà, Phương Vân cũng không tính dựa vào cái kiểu tu luyện ốc sên này để điều dưỡng thương thế. Đến ban đêm một ngày, Phương Vân liền tích tụ nội lực trong kinh mạch rồi mở ra túi không gian, sau đó lấy ra mấy bình sứ chứa đan dược thượng phẩm.

Bên trong túi không gian Phương Vân có đến ba nghìn bình đan dược, chính là dựa vào mấy thứ này mà Phương Vân mới tự tin trong vòng ba tháng có thể khôi phục được.

Có những đan dược này, rốt cuộc Phương Vân có thể tích lũy được nội lực, đồng thời chậm rãi loại bỏ máu bầm trong cơ thể, đả thông khiếu huyệt, đồng thời chỉnh tu kinh mạch, mạch máu rối loạn. Việc làm này cần rất nhiều nội lực, không thể nào trong một thời gian ngắn có thể làm được.

Đã đến ngày thứ năm, Phương Vân đang ngồi tu luyện thì nghe được tiếng bước chân.

- Có người!

Phương Vân hơi động, liền dừng việc tu luyện, để hai chân xuống.

Ken két!

Cánh cửa phòng chứa củi mở ra, Phương Vân lại thấy tên người hầu áo xanh. Lần này, trên tay của hắn không còn cầm khay gỗ nào cả.

- Ngươi đi đi!

Người hầu áo xanh mở miệng nói, đồng thời lấy ra mấy xâu tiền Tam Hoàng để trên bàn:

- Số tiền này để cho ngươi! Ngươi cầm lấy rồi đi đi!

Người hầu áo xanh nói xong liền rời đi. Đi được vài bước thì nghĩ đến điều gì đó, dừng bước lại nói:

- Cũng đừng trách ta. Đây là lệnh của sư thúc, ta chỉ tới truyền lời thôi.

- Sư thúc? Là sư thúc nào?

Phương Vân không khỏi hỏi.

- Như Vân sư thúc! Dù sao ngươi cũng sắp đi rồi, cũng không cần hỏi nhiều như thế.

Nói xong, người hầu áo xanh đẩy cửa ra ngoài.

Phương Vân lắc đầu, cười cười. Thời gian hắn ở chỗ này, tính cả lúc hôn mê thì cũng không ngắn, đã có thể rời đi.

Hắn cũng không khách khí mà cầm lấy mấy xâu tiền Tam Hoàng rồi đi ra ngoài. Túi không gian của hắn cái gì cũng có, nhưng cái duy nhất không có chính là kim ngân tài bảo, mà muốn mua mứt táo, đậu đen bổ máu thì cần phải có tiền mua. Chính là lúc cần tiền, Phương Vân sẽ không vì chút xấu hổ mà khách khí làm gì.

Khi mở cửa ra thì lập tức có những ngọn núi hùng vĩ được sương mù bao phủ đập vào trong mi mắt. Ở một địa phương cách xa hơn mấy ngàn trượng trong núi có một cái cửa đá hình vòm đứng sừng sững, phía trên dùng cát Chu Sa viết lên hai chữ: Nội Môn!

- Trong tông phái tu đạo hình như có phân ra làm nội môn và ngoại môn. Sau cổng vòm đó chắc là nơi tu luyện của đệ tử nội môn. Lấy tu vi của Lam Đại Nguyệt thì chắc là đệ tử nội môn.

Nhớ tới Lam Đại Nguyệt, trong lòng Phương Vân có cảm giác cổ quái. Ban đầu mình xuất thủ cứu các nàng hoàn toàn là do cao hứng, căn bản không nghĩ rằng sau này lại được các nàng cứu lại. Đúng là cứu người được người cứu lại mà, chẳng qua, cảm giác được mỹ nữ cứu cũng không tốt là mấy.

Xoay người, Phương Vân liền đi xuống chân núi. Ngọn núi này vô cùng khổng lồ, trên núi còn có sương mù bao phủ, dưới chân núi thì lại bị cây cối trùm lấy. Ở giữa các cây cối cổ xưa này có một cái thềm đá kéo dài đi xuống dưới.

Phương Vân liền bước lên thềm đá mà đi xuống dưới. Thực lực của hắn bây giờ đã bị đánh thoát khỏi Thoát Thai cảnh, trực tiếp trở về Trụ Thai cảnh. Việc hấp thu dược lực trong đan dược cần có một quá trình, hiện tại nội lực của hắn đã bị suy kiệt, nếu muốn hấp thu dược lực của các đan dược thượng phẩm này thì cũng cần một khoảng thời gian không ngắn. Cho nên, thực lực của hắn bây giờ trên căn bản là chỉ ngang với một võ giả tu vi Chân Khí cảnh, thật thảm thương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.