Phía bắc sơn lâm, Sa Môn vừa mới rời khỏi không xa, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh trong rừng, chậm rãi đi ra.
“Phương Vân!!!” trong lòng Lâm Hiên chấn động mãnh liệt, không thể tin được nhìn về phía trước. Lấy công lực của hắn, lại không phát hiện ra Phương Vân.
- Đô úy đại nhân quả nhiên giỏi âm mưu, giỏi tính toán a! Tại hạ, bái phục!
Phương Vân ngăn ở phía trước Lâm Hiên, mở lời giễu cợt nói.
- Ngươi cũng nghe được?
Trong ánh mắt Lâm Hiên xẹt qua quang mang sắc bén.
Chuyện này, cực kỳ bí ẩn, tuyệt đối không thể bị phá vỡ. Phương Vân phải chết!
- Ngươi nói ba tên Sa Môn kia sao?
Phương Vân nhìn về phía nam, phương hướng 3 tên Sa Môn biến mất, nói.
Nghe được câu trả lời của Phương Vân, Lâm Hiên ngược lại thanh tĩnh rất nhiều, lắc đầu:
- Phương Vân a, Phương Vân, ngươi thật sự là đi tìm đường chết. Nếu như ngươi không tới đây, ở trong thành, ta tuy muốn giết ngươi, nhưng cũng không có biện pháp. Không nghĩ tới, ngươi lại tự cho mình thông minh, len lén theo dõi ta. Việc đã đến nước này, ta cũng không thể làm gì khác hơn là giết ngươi!
Lâm Hiên trở bàn tay vung ra, ba thanh phi đao mỏng như lá liễu, lóe ra hàn quang, bay ra, bắn tới trước mặt Phương Vân. Đồng thời, dưới chân Lâm Hiên dùng sức một chút, mặt đất hơn chấn động, nổi lên một trận bụi mịt mù. Lâm Hiên từ trong bụi bay lên, đánh về phía Phương Vân, tốc độ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3241164/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.