Cánh tay phải của Tào Báo đại tướng quân giơ lên, mấy ngàn cấm quân triều đình lập tức chỉnh tề dừng lại. Tào Báo đại tướng quân vẻ mặt nghiêm túc, thúc vào bụng ngựa dưới háng, đoàn thiết kỵ giống như hỏa diễm địa ngục đang cháy xông vào giáo trường. Lúc đi ngang qua cột cờ bị gãy, lạnh lùng hừ một tiếng.
Đông Giao săn thú, hằng năm đều có sự tranh chấp lớn nhỏ. Nhưng chỉ cần những tranh chấp này kết thúc trước khi săn thú, hoàng thất cũng sẽ không so đo.
Giục ngựa đứng giữa ngay sân rồi dừng lại, Tào Báo xuống ngựa, đứng trước cờ xí có chữ "Chu" tung bay.
- Tất cả sĩ tử vương công, lập tức đứng thành hàng nghe lệnh!
Môt âm thanh như tiếng sấm cuồn cuộn quét qua giáo trường, ngay cả mây trời cũng bị xua đuổi. Vị thống lĩnh cấm quân này giống như Chiến Thần chốn nhân gian, một cỗ hơi thở khổng lồ bàng bạc bào trùm cả giáo trường. Đè nén toàn bộ hơi thở của các vị vương công tử đệ này xuống.
Oong!
Chiến mã hí dài, mạnh mẽ như Phương Lâm, Hứa Thuận cũng không dám chậm trễ, vội giục ngựa đi qua. Mỗi một đầu thống lĩnh đại tướng quân của triều đình, đều là cao thủ Thoát Thai cảnh. Cao thủ như vậy, chỉ cần một ngón tay thôi là có thể đè chết một cao thủ Trụ Thai cảnh!
Các đệ tử của Đại Chu trong sân mặc dù rất kiêu ngạo, nhưng cũng nhanh chóng xếp thành hàng. Ở chỗ này, Tào Báo chính là đại diện cho hoàng gia. Đối kháng cùng với hắn chính là tự đi tìm đường chết!
Vốn là giáo trường rất hỗn loạn, lập tức trở nên ngay ngắn rõ ràng, mỗi một con chiến mã đều hàng ngũ chỉnh tề, mọi người đều không nói lời nào, chuẩn bị nghe lệnh.
Tào Báo nhìn lướt qua tứ phương, khẽ vuốt cằm. Lúc này mới đưa tay vào ngực, móc ra một cuộn thánh chỉ màu vàng, đọc lên.
- Phàm là sĩ tử vương công nghe tên, lập tức trình diện!
- Mãng Hoang hầu phủ!
- Có!
Hứa Thuận giơ cánh tay lên, trả lời.
Ánh mắt của Tào Báo quét qua, sắc mặt Hứa Thuận khẽ biến, vội vàng cúi đầu.
- Cẩm Tú hầu phủ!
- Có!
Cao Vi lập tức lên tiếng.
- Trấn Quốc hầu phủ!
- Có!
...
Cả trường im lặng, chỉ có thanh âm Tào Báo đọc danh sách và đơn độc một chữ 'có'.
- Rất tốt, lần Đông Giao săn bắn này, tất cả vương hầu, đại công triều đình, thượng quan ở kinh thành của Đại Chu đều đến đông đủ, không có thiếu một ai cả!
Nói xong lời này, Tào Báo mới thu thánh chỉ lại, để trong ngực. Sau đó liền đứng thẳng dưới lá cờ có chữ 'Chu', nhìn về phương hướng Hoàng Thành, không hề nhúc nhích!
Một đạo hào quang năm màu tốc độ cực nhanh, chỉ trong một chớp mắt đã xuyên qua không khí lướt qua giáo trường. Một cỗ lực lượng làm cho người ta kinh hãi tràn ngập bầu trời, từ bầu trời phát ra thanh âm răng rắc, tựa hồ bị mũi tên này chia làm hai mảnh.
- Lại là một mũi tên!
Phương Vân ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đạo hào quang kia. Nhìn vào hình ảnh mơ hồ trong đạo hào quang năm màu đó, Phương Vân có thể đoán đó là mũi tên từ trong hoàng cung phát ra.
Ầm!
Sâu bên trong dãy núi Đông Giao, đất trời rung chuyển, từ rất xa truyền đến một tiếng rống của cự thú vang lên trước khi chết! Âm thanh vô cùng vang dội, dường như ngay cà màng nhĩ cũng bị xé rách.
- Lên đường!
Đại tướng quân Tào Báo đột nhiên rút trường kiếm ngang hông ra, vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng hét to.
Ầm ầm!
Cấm quân Đại Chu ở ngoài năm ngàn trượng chia làm mười hướng, gót sắt ngựa tung bay, nhanh như điện chớp đã vào sâu trong dãy núi mênh mông. Mỗi một lần Đông giao săn thú, đều có cấm quân hộ tống, bảo vệ các vương công tử đệ này.
- Săn thú! Săn thú! Săn thú!
Trên giáo trường tràn đầy tiếng hoan hô, nét hưng phấn hiện lên trên mỗi khuôn mặt. Các sĩ tử luôn quen sống trong an nhàn sung túc, đây là thời gian bọn hắn có cảm giác giết chóc trên chiến trường, là phương pháp tốt nhất để họ thả ra những cảm giác đè nén ở trong lòng.
- Mỗi một lần Đông giao săn thú, cũng là cách để hoàng thất khảo nghiệm thực lực của các thế gia. Con cháu lúc săn bắn càng tốt, cũng chính là thể hiện sức nặng của các thế gia trong lòng hoàng thất càng cao. Nhưng mà, những thứ này cùng các ngươi cũng không có liên quan. Trương Anh, Chu Hân, một lát nữa sau khi đi vào, các ngươi không nên dùng vũ khí, hãy lấy lần săn thú này để tôi luyện, dùng quyền pháp để chiến đấu, làm như thế đối với tu vi võ đạo của các ngươi sẽ có trợ giúp thật lớn. Mặt khác, nhớ kỹ, không được đi vào trong sâu, ở nơi đó có nhiều loại thú dữ, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ!
- Chúng ta hiểu.
Trương Anh, Chu Hân hưng phấn nói. Lần đầu tiên tham gia Đông Giao săn thú, hai người vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
- Đệ đệ, một lát nữa, ngươi hãy ở bên cạnh ra. Ta dẫn ngươi đi vào trong Đông Giao để cho ngươi biết một chút!
- Ừ!
Đông Giao săn thú này chính là lần đầu tiên Phương Vân tham gia. Vào kiếp trước, xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy một gã sĩ tử cỡi ngựa đạp tuyết, giương cung săn bắn, Phương Vân trong lòng hết sức hâm mộ. Nhưng mà, ngại mình thân thể gầy yếu nên cũng chỉ có thể đến vực mà thèm cá ( ý nói là chỉ nhìn mà không làm được). Hôm nay, tâm nguyện cũng đã được đền bù!
"Đông Giao săn thú được lập nên từ lúc có Đại Chu, khoảng hơn một nghìn dặm, bên trong Đông Giao, có không ít các loại mãnh thú do hoàng thất bắt về. Các loại hung vật của Man Hoang, Địch Hoang, Di Hoang cũng có thể tìm thấy được ở bên trong. Thậm chí còn có cả các loại yêu thú của Mãng Hoang và của vùng biển Minh Hoang. Vô cùng phong phú. Ở bên trong Đông Giao săn thú, cũng có thể tăng thêm sự hiểu rõ đối với ngũ hoang, chuẩn bị cho sau này nhập ngũ!"
Phương Vân âm thầm tính toán, phần thưởng của hoàng gia chỉ là thứ yếu, mà những lợi ích đạt được khi nắm rõ tình huống Ngũ hoang mới là cần thiết.
Pháp lệnh của Đại Chu, tất cả vương công tử đệ, sau mười lăm tuổi và trước hai mươi tuổi phải đạt được chiến công trong quân. Nếu không nghe lệnh, sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc ngàn dặm, cách chức làm thứ dân!
Cấm quân Đại Chu rất nhanh đã biến mất trong núi tuyết mênh mông, kế đó, liền đến phiên sĩ tử Đại Chu xuất phát lên đường. Chỉ nghe thấy từng thanh âm hét lên, các sĩ tử trên giáo trường cho kỵ mã tung bay, còn có người đem theo cả chó săn, hướng về dãy núi mênh mông trắng như tuyết mà lao đi.
Cùng lúc này, đám người Cao Vi, Dương Bưu, Thái Phong, Hứa Thuận, Lý Thần cũng đang thương nghị.
- Thế huynh, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?
Cao Vi len lén nhìn sang huynh đệ Phương gia một cái, nhỏ giọng nói.
- Không vội, hiện tại cấm quân triều đình đang ở đây, nếu như quang minh chính đại ra tay chính là tìm chết.
Hứa Thuận ngồi yên trên lưng ngựa, ngồi thẳng tắp, điệu bộ như nắm đại cục trong tay.
- Ý của thế huynh rất đúng...
Thái Phong cẩn thận nói. Lúc Hứa Thuận nói chuyện, làm cho hắn có cảm giác người này vô cùng cao thâm.
- Tạm thời không nên kinh động đến bọn hắn. Một lát sau khi tiến vào khu vực Đông Giao săn thú, lập tức cùng bọn họ tách ra, không nên khiến cho bọn hắn hoài nghi. Phương Lâm có tu vi Khí tràng cấp, chắc chắn hắn sẽ đi sâu một chút vào bên trong dãy núi Đông Giao. Lúc đó ra tay là được. Phải biết rằng, mỗi một lần săn thú, mặc dù có các cấm quân bảo vệ, nhưng vẫn có một số người bị thương. Huynh đệ Phương gia, nếu như bị thú dữ ăn thịt hoặc bị giết chết thì cũng không trách được chúng ta!
Hứa Thuận mắt đầy thâm ý nhìn vào dãy núi tuyết mênh mông phía trước, ánh mắt híp lại, lộ ra hàn quang khiến người ta lạnh người.
Đám người Thái Vi, Cao Phong, Dương Bưu nghe vậy liền biết Hứa Thuận này chính là muốn mượn thú dữ trong dãy núi Đông Giao diệt trừ huynh đệ Phương gia. Trong lòng lạnh xuống, thầm giật mình vì sự xảo trá của Hứa Thuận, đồng thời cũng không khỏi khen tặng một tiếng.
- Thế huynh, cao minh!
Mắt thấy các sĩ tử Đại Chu đeo cung tên vào, nắm chó săn, đi vào trong núi, giáo trường rất nhanh đã trống vắng. Hứa Thuận cũng giục vào bụng ngựa, đẫn dầu đi trước, đồng thời quát khẽ.
- Đừng có đứng đó, đi!
Đám người Cao Vi hội ý, đi theo sau Hứa Thuận, tùy ý chọn lấy một phương hướng, rồi đi vào dãy núi.
- Cực khổ đưa cứu binh đến, rồi ra điệu bộ không làm gì cả, nhất định là có vấn đề. Lần Đông giao săn thú này, sợ rằng sẽ không yên lặng lắm!
Phương Vân nhìn sau lưng mấy người này, cười lạnh nói. Có đánh chết, hắn cũng không tin những người này không có ý nghĩ gì khác, toàn tâm nguyện ý đi săn thú.
- Không cần lo lắng, binh tới tướng đỡ, nước tới đấp đất chặn. Nếu như bọn họ muốn 'săn thú', vậy thì cứ theo họ 'săn thú'.
Phương Lâm nhìn phương hướng bọn họ biến mất, nói.
Chỉ chốc lát sau, bọn người Phương Lâm, Phương Vân, Chu Hân, Trương Anh cũng cưỡi ngựa đi vào bên trong dãy núi tuyết mênh mông.
.....
Phương Lâm và Phương Vân sau khí giúp Trương Anh, Chu Hân săn thú một lúc, liền từ biệt, đi theo con đường riêng của mình, phóng ngựa đi hướng đông của dãy núi Đông Giao.
- Chú ý tới phía sau xem có người theo dõi không?
Phương Lâm nói, hai người bọn họ song song đi, lặng lẽ nói chuyện.
- Ừ, đám người Cao Vi, Thái Phong đúng là chưa bỏ ý định, phái những người khác theo dõi chúng ta!
Phương Vân gật đầu, ý bảo đã biết.
- Tạm thời đừng đả thảo kinh xà, một lát nữa, chúng ta kéo khoảng cách ra, săn một vài con dã thú.
- Ừ, chờ bọn hắn có thêm hành động gì tiếp thì hãy nói.
Hai huynh đệ cỡi ngựa không nhanh không chậm, cử chỉ thần sắc một chúc khác thường cũng không có. Nhưng nội tâm có thể thấy rõ. Một lát sau, hai người cưỡi ngựa đi sâu vào bên trong một chút.
Đây là một cái khe có cây tuyết chương trên nền tuyết khổng lồ trắng xóa. Trong đống tuyết này, những bụi cây có thể sinh trưởng được đều là những cây có sinh mệnh vô cùng dị thường. Ở nơi này hầu như không thấy vương công tử đệ nào, hơn nữa, khoảng cách của bọn họ cũng rất xa.
Ngao!
Một con cự viên cao to, lông trắng đầy người đột nhiên từ trên một cành cây, đưa trảo ra, đánh về phía ngựa của Phương Lâm. Hai huynh đệ ngửa đầu, không có ý động thủ.
- Loại cự viên hoang dã này lực lượng rất mạnh, hai cánh tay có thể xé rách cả hổ báo. Lấy năng lực của ngươi có thể đánh thắng được.
Kình phong đập vào mặt, nhưng ánh mắt của Phương Lâm vẫn bình tĩnh, thờ ơ.
Cự viên đập xuống, cách khoảng Phương Lâm ba trượng thì đột nhiên không khí bị chấn động, khí tràng phát ra, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt đập vào đầu nó. Cự viên lượn trên không trung bị đập xuống, máu văng đầy đất.
- Nhược điểm của con cự viên này chính là đầu. Những bộ phận khác trên thân thể hắn vững như nham thạch, nhưng phần đầu lại rất yếu ớt. Ngươi thử một chút!
Phương Lâm nói và làm việc vô cùng mẫu mực, dễ dàng giết chết một con cự viên, sau đó rong ngựa, từ từ đi.
Ngao! Ngao!
Trong lúc nói chuyện, lại có năm đầu cự viên khác từ trong bụi cây, bổ nhào tới Phương Lâm. Trong đó có bốn đầu bị khí trành của Phương Lâm chấn động, hai con đôi một đụng đầu nát bấy. Còn một đầu khác, thì Phương Lâm dùng khí tràng vô hình đẩy qua cho Phương Vân!
Két!
Phương Vân ở trên lưng ngựa ngồi yên như núi, một cánh tay nhanh như tia chớp vươn ra, một chưởng lập tức chắt đứt đầu vượn. Động tác gọn gàng, cực kỳ tĩnh táo, không có chút nào ướt át bẩn thỉu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]