Chương trước
Chương sau
Thời gian bất tri bất giác đã trôi qua một tháng, sau Đông Chí, một cơn bão tuyết đột nhiên xuất hiện, bao trùm cả phương bắc Đại Chu. Bão tuyết cứ liên tục, làm cho cả kinh thành hóa thành một cánh đồng tuyết. Mãi cho đến ngày thứ bảy, bão tuyết mới khẽ ngừng, nhưng vẫn có những cơn tuyết nhỏ rơi xuống.

Dường như chỉ là trong một đêm, hoa mai ở kinh thành đã nở rộ. Gió nhẹ đón đưa, đem hương hoa mai tràn ngập khắp kinh thành.

Trong Tử Long hoa viên, bỗng có một tiếng long ngâm làm chấn động khắp bầu trời Tứ Phương hầu phủ. Trong vườn, có bốn tỳ nữ đang khoác áo lông chuột thật dày, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn không trung.

- Thiếu gia, lại muốn đột phá?

Dường như muốn đáp lại suy đoán của những tỳ nữ này, con rồng ở trên bầu trời đang khoảng bảy thước, đột nhiên mạnh mẽ khuếch trương ra. Chỉ thấy dường như có một hạt băng màu lam đột nhiên sáng lên, sau đó con rồng bảy thước này đã hiện lên không trung, hóa thành một con Thanh Long dài hơn năm trượng. Trên đỉnh đầu con rồng, hai cái sừng khẽ hiện ra.

Rống!

Chỉ nghe thấy một tiếng rống kinh thiên, sau đó mấy chục cây mai trong Tử Long hoa viên bị chấn động lay động trong gió, vô số tuyết trắng bị cuốn lên không trung. Mà ở trong nền tuyết trắng đó, môt con Thanh Long khổng lồ đang xoay động, từng cái Long lân cũng hiện ra ngoài. Mà hai cái sừng vốn không chưa hiện rõ, cũng đã dần dần hiện lên hoàn chỉnh.

Cách cách!

Đang lúc này, tiếng vó ngựa vang lên ở ngoài Tứ Phương hầu phủ, trên nền tuyết thật dày đó, chỉ thấy có hai con kỵ mã đang đạp gió gào thét đến. Một tràng cười rất xa đã truyền đến.

- Ha ha ha! Phương huynh, mau ra đây! Bão tuyết che kín núi, đã đến lúc Đông Giao săn bắn rồi!

Trên lưng nưựa, hai thiếu niên đang mặc trang phục cẩm y, khí vũ hiên ngang. Đúng là hai người Trương Anh cùng với Chu Hân. Sau hai tháng nhìn lại, khí chất của hai người Trương Anh, Chu Hân đã có biến đổi rất lớn, càng lộ ra thêm vẻ tự tin. Hai người cưỡi ngựa, tới trước đại môn của hầu phủ, xiết dây cương lại, dừng ở cửa.

- Hô!

Hai người vừa mới giữ thăng bằng. Từ bên trong Tứ Phương hầu phủ, một con Thanh Long uốn lượn nhảy qua cửa, bốn chân vũ động, tràn ngập long khí, dường như đang phát ra khí thế của một Thiên Long đầy uy nghiêm.

Hí hí hí!

Hai con chiến mã dường như cảm nhận được một cỗ hơi thở kinh hãi trong không trung, mạnh mẽ kinh hoàng hí dài, người ngựa dựng đứng lên, lập tức muốn quay đầu chạy như điên. Trương Anh, Chu Hân trong lòng chấn kinh, hai người lập tức quát một tiếng, ổn định lại hai con chiến mã.

- Dừng!

Trương Anh quát lên một tiếng lớn, bày tay đặt ở bả vai của chiến mã. Nhấn một cái, thân thể chiến mã lập tức trầm xuống, bốn chân như lâm vào bùn, không thể động đậy.

- Hô!

Chu Hân cũng hô lên, trực tiếp từ trên ngựa nhảy xuống, tay phải nhanh chóng vươn ra, đưa ra nâng cổ ngựa, một lực lượng cường đại kiềm con ngựa lại.

- Trương huynh, Chu huynh, hai người sao lại tới đây!

Con Thanh Long từ trên tường đáp xuống, hiện ra Phương Vân đang mặc một bộ đồ trắng. Quanh thân hắn ba thước, tất cả tuyết rơi tung bay, không có cách nào lại gần được.

Hắn vừa hiện lại người thật, long khí lập tức biến mất, tâm tình hai con chiến mã lập tức bình tĩnh lại, nhưng mắt vẫn còn hoảng sợ nhìn hắn.

- Phương huynh, ngươi không biết hôm nay là ngày mấy sao?

Trương Anh hưng phấn nói.

- Ngày mấy?

Phương Vân khẽ cau mày, tâm tư của hắn hoàn toàn ở việc tu luyện, cũng không có chú ý những thứ này.

Thấy Phương Vân dường như thật sự không biết, sự hưng phấn của hai người cũng giảm đi một nửa.

- Phương huynh, hôm nay chính là ngày Đông Giao săn thú a!

"Đông Giao săn thú!"

Phương Vân trong lòng chấn kinh, lúc này mới để ý thấy trong cơn gió lạnh, cả kinh thành đang vang lên từng tiếng động rầm rĩ làm chấn động. Trong âm thanh của tiếng gió là tiếng vó ngựa xen lẫn vào, từ đàng xa bay tới, trong tiếng vó ngựa, còn có âm thanh cười nói của các vương công tử đệ.

Đông Giao săn thú, đối với các sĩ tử vương công trong kinh thành mà nói, đó là một trong những ngày lễ quan trọng nhất trong năm. Hầu như hàng năm đến ngày này, các sĩ tử vương công sẽ cởi tuấn mã, mang theo cung tên, chó săn, đến trên Đông Giao, cưỡi ngựa tung bay, mở ra hùng phong của mình.

Vào lúc tiền triều diệt vong, các sĩ tử vương công lúc này vô cùng thối rữa. Thái tổ Đại Chu vì muốn tránh dẫm vào vết xe đổ của tiền triều, cố ý lấy khu vực Đông Giao làm nơi săn bắn cho các sĩ tử Vương công, để ma luyện huyết tính của các vương công tử đệ này. Dù sao, thiên hạ tương lai của Đại Chu hoàng triều là phải dựa vào những vương công tử đệ này để chống đở!

Trong Đông giao, có các loại thú hung mãnh như Sư tử, hổ, hùng, báo. Trừ những dã thú bình thường này ra, sâu trong Đông Giao, còn có các loại thú dữ, yêu thú do Đại Chu hoàng triều bắt được từ ngoài Trung Thổ Thần Châu.

Vì để cưỡng chế các vương công tử đệ phải đi săn thú vào Đông Giao. Đại Chu hoàng triều đã có một lệnh đặc biệt: Tất cả các quý tộc vương công, mỗi nhà ít nhất phải có một sĩ tử tham gia vào cuộc Đông Giao săn thú!

- Phương huynh, lần này ta và Chu Hân đều được phụ thân đồng ý, cho phép tham gia Đông Giao săn thú. Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta tham gia, ngươi có muốn cùng đi hay không?

Nội tâm của Trương Anh lúc này cũng là vô cùng lo lắng, Phương Vân rốt cuộc là có thể đi hay không? Từ ấn tượng trước kia, dường như Phương Vân chỉ có hứng thú đối với võ đạo.

Phương Vân ánh mắt lóe lên, hiện lên rất nhiều ý nghĩ: "Chúng ta Phương gia chỉ có hai người ta cùng đại ca. Trước kia lúc, cũng là đại ca tham gia săn thú. Lần này đại ca không tới được, chỉ có ta thay thế hắn!"

- Lương bá, chuẩn bị ngựa!

Phương Vân quay đầu lại hét một tiếng.

- Thật tốt quá!

Trương Anh, Chu Hân mừng như điên.

Dù sao cũng là nhà võ, hiệu suất làm việc cực cao. Chỉ qua mấy chốc, đã có một vị nô bộc cầm một chiến mã màu đen mang tới.

- Thiếu gia, ngựa của ngài!

- Ừ, cực khổ rồi, ngươi đi đến trướng phòng lấy chút tiền thưởng đi!

Con ngựa này nhìn qua rất cao, bền chắc. Phương Vân vừa nhìn là đã biết được nô bộc chăm sóc rất kỹ. Cho nô bộc rời đi, Phương Vân nhảy lên lưng ngựa, ba người chạy song song đi về phía giáo trường Đông Giao.

Đông Giao giáo trường nằm ngay cạnh lối vào chỗ Đông Giao săn thú. Cả khuôn viên mấy ngàn trượng được bao phủ bởi đá phiến. Bốn phía giáo trường cắm đầy đủ các loại cờ, chính là cờ của các vương công gia tộc của Đại Chu hoàng triều. Ở ngay cột cờ, có các binh lính Đại Chu mặc trọng giáp đứng yên đó, vẻ mặt lãnh đạm, không hề có chút thay đổi nào. Giống như là các sứ giả địa ngục.

Lúc ba người Phương Vân chạy tới giáo trường, ở giáo trường đã có đông đúc các vương công tử đệ cỡi ngựa đến đây từ sớm. Những người này tụ ba tụ năm, chia thành các nhóm riêng của mình, trò chuyện nhỏ với nhau.

- Đến rồi!

Chu Hân xiết ngựa lại, nhìn phía trước nói, ánh mắt của hắn lúc này càng thêm hưng phấn.

Phương Vân cũng ngừng lại, hai mắt nhìn lướt qua. Phát hiện ở nơi này có rất nhiều khuôn mặt lạ, chưa từng xuất hiện ở trong học cung. Phần lớn ở giáo trường này đều là khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Nhưng cũng không thiếu những thanh niên mười tám, mười chín tuổi, vóc dáng mọi người thon dài, tản mát ra hơi thở cường đại.

- Kia, là Phương Vân.

Dọc theo giáo trường, có mấy người cảm giác được ánh mắt của Phương Vân, nhìn lướt qua. Sau khi phát hiện ra là Phương Vân, mặt liền biến sắc, hô nhỏ một tiếng, rồi nói với bạn của mình cỡi ngựa tránh ra.

Khắp kinh thành, cái tên Phương Vân dường như đã trở thành cấm kỵ. Ai ai cũng biết người này trêu chọc không ít con dòng cháu giống, ai mà đi chung với hắn, rất dễ bị phiền toái vào người.

Một chút xíu náo loạn, nhanh chóng lan ra. Lập tức bốn phía quanh Phương vân, không có một bóng người. Cảm giác thấy bị mọi người chèn ép, vẻ mặt của Trương Anh, Chu Hân cũng hơi ngượng ngùng.

Ở đây có một đám người, có năm tên thanh niên đang ở cùng một chỗ, nói cười vui vẻ. Mà ở phía sau năm người này, Dương Khiêm cùng Lý Bình cũng đang ngồi trên ngựa, vẻ mặt nhún nhường, dường như đối với năm người này rất là sợ hãi.

- Oh?

Cảm giác thấy tiếng xôn xao ở giáo trường, trong năm người đó, một người tuổi trẻ âm khí nặng nề quay đầu lại, nhìn một cái, rồi đột nhiên cười rộ lên.

- Nhìn xem thử người tới là ai nào.

Người thanh niên âm khí rất nặng này là Lý Trần, là con thứ của Trấn Quốc hầu. Chính là đại biểu của Trấn Quốc hầu phủ tham gia cuộc thi Đông Giao lần này.

- A, thì ra là con thứ của Phương gia, hắn cũng tới tham gia Đông Giao săn thú.

Thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong nở nụ cười, hắn một thân cẩm y, khoác thêm một chiếc áo bằng chồn bạc, ra vẻ rất sang trọng.

- Hả? Phương Vân?

Một thanh niên cỡi một chiến mã màu đỏ, thân cao hơn bảy thước, rất là cường tráng, đột nhiên nhìn Dương Khêm quát.

- Đồ không ra hồn kia, đó chính là tiểu tử đã lấy Nhân Cấp châu của ngươi sao?

Dương Khiêm đầu cũng không dám ngẩng lên, liếc mắt nhìn Phương Vân ở ven giáo trường, sợ hãi rụt rè nói:

- Vâng, đại ca, chính là hắn!

- Hừ! Thú vị, nếu hắn ở Tứ Phương hầu phủ núp không ra, ta còn không có biện pháp bắt hắn. Không nghĩ tới, hắn lại tự chui đầu vào lưới, chạy tới Đông Giao săn thú.

Đại Thế Tử Bình Đình hầu Dương Bưu hừ lạnh một tiếng, quay đầu ngựa lại, giục ngựa về phía Phương Vân phi đi.

- Oh, có kịch vui để xem. Trong quân đội Đại Chu, Tứ Phương hầu cùng với Bình Đỉnh hầu sớm đã có mâu thuẫn, hôm nay Đại Thế Tử Dương Bưu lại xích mích cùng với con thứ Phương gia. Mối thù truyền kiếp của hai vị hầu gia Đại Chu này, dường như đã truyền xuống đời sau rồi.

Thế tử Sơn Hà hầu Cao Vi giương áo choàng lên, cũng giục ngựa đuổi theo.

- Cũng qua xem một chút đi, đứa con thứ Phương gia này làm việc cũng rất quá đáng.

Hứa Quyền lạnh nhạt nói, một câu nói nhẹ nhàng nhưng làm mọi người chung quanh chấn động không thôi, cũng đã biết vị thế tử này cũng rất bất mãn đối với Phương Vân. Những lời này, chính là biểu thị thái độ.

- Ừ, đi nhìn một chút.

Năm người Dương Khiêm, Lý Bình cũng đi theo.

"Phương Vân, ngươi ngày đó đoạt lấy Nhân Cấp châu của ta, không nghĩ sẽ có ngày hôm nay đi!" Dương Khiêm trong lòng oán giận nhìn Phương Vân nơi xa xa, trong lòng đột nhiên có một chút hưng phấn biến thái.

Hí hí!

Vó ngựa tung lên, tóe lên một cơn bông tuyết. Năm tên đại thế tử quý tộc tung ngựa, đám người khác nhìn thấy, vội vàng nhường đường.

- Oh?

Phương Vân ngẩng đầu, nhìn vào giáo trường, thấy có năm tên thế tử ánh mắt như hung thần ác sát, hung hăng đi tới, "Nhìn bộ dáng, hình như tới đây tìm phiền toái."

- Trương Anh, Chu Hân, các ngươi mau rút đi chỗ khác!

Phương Vân đột nhiên giương một tay lên, quát lên.

- A, tại sao?

Chu Hân, Trương Anh đang lúc nói cao hứng, nghe nói vậy, không khỏi ngạc nhiên.

- Phiền toái tới rồi.

Phương Vân nhìn trong năm người, thấy có Dương Bưu đang cầm đầu, thúc vào bụng ngựa, đi tới nghênh đón.

Cả đám người yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều tập trung vào hai nhân ảnh cao lớn đang cưỡi ngựa kia.

- Ngươi chính là Phương Vân? Nhân Cấp châu của Bình Đỉnh hầu phủ chúng ta chính là do ngươi lấy?

Dương Bưu xiết chiến mã lại, nhìn thấy Phương Vân, câu nói đầu tiên liền đi thằng vào vấn đề, giọng nói không hề khách khí.

- Không sai, muốn lấy về sao?

Phương Vân lạnh lùng nói, giọng nói cũng không hề kém chút nào.

Dương Bưu trong mắt hiện lên một tia tức giận.

- Ngươi thật to gan, cho dù đại ca của ngươi ở đây, cũng không dám ở trước mặt ta nói chuyện như vậy!

- Lá gan không lớn làm sao xưng vương làm hầu? Ngươi chính là trưởng tử Bình Đỉnh hầu Dương Bưu sao?

Chỉ nói mấy câu, Phương Vân căn bản đã xác định được thân phận của người thanh niên này.

- Hắc hắc, tốt tốt tốt! Người của Phương gia quả nhiên không tệ!

Dương Bưu giận cười hai tiếng, thanh âm đột nhiên lạnh lẻo.

- Phương Vân, cho ngươi hai cái lựa chọn. Một là giao ra Nhân Cấp châu, hai là bị ta cắt đứt tay chân, sau đó, ta tự mình thu hồi Nhân Cấp châu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.