Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, hàn khí lượn lờ. Hâu cỗ xe ngựa xuất hiện ở trước học cung.

"Thời gian nửa tháng đã qua, đã đến thời gian ước hẹn với Thanh Sưởng công chúa!

Phương Vân trang phục toàn thân màu trắng từ trên xe nhảy xuống. Tháng mười đã qua, qua một thời gian ngắn nữa là đã vào đông rồi.

Khí trời ngày càng lạnh, những vương công sĩ tử lui tới trong học cung, lúc này trên người đã có thêm một tấm áo gấm hoặc áo khoác bằng da...Chỉ có Phương Vân vẫn một bộ y phục. Đây chính là chỗ tốt của chân khí, có thể chống cự với hàn khí.

- Phương Vân, là Phương Vân tới!

Người chung quanh vừa thấy Phương Vân tới, lập tức quát to một tiếng, rồi chim thú con người đều tránh xa ra.

- Không ổn, Thanh Sưởng công chúa đang ở bên trong chờ hắn. Hắn mới trêu chọc Tuyên Hoa phu nhân cách đó không lâu, lại còn dám trêu chọc Thanh Sưởng công chúa. Thật là một họa tinh, tránh xa hắn ra một chút.

Những sĩ tử xung quanh nhìn hắn giống như đang nhìn Hồng Hoang mãnh thú. Điều này cũng không trách, hung danh của Thanh Sưởng công chúa tại kinh thành cực thịnh, chuyện ước đấu giữa Phương Vân và Thanh Sưởng công chúa vốn bị Hoàng thất che giấu, cho đến bây giờ mới công bố ra.

"Được sự sủng ái của cả quân quyền, vương quyền mà cũng không thể đột phá, nhất định là hạng tầm thường!" Phương Vân lạnh lùng nhìn bước qua, sải bước vào bên trong học cung. Võ đạo của hắn đã đi vào Chân khí cấp, cả tinh thần và khí chất đều có sự thay đổi lớn lao.

Bước vào học cung, Phương Vân liền gặp ngay Trương Anh cùng Chu Hân. Hơn nửa tháng thời gian, hai vị sĩ tử này tu luyện Mãng Ngưu quyền, tinh thần khí thế cũng đã thay đổi rất nhiều, hiện ra khí khái đặc biệt.

- Phương huynh, huynh đã đến rồi. Thanh Sưởng công chúa đang tụ tập cùng mấy vị thế tử hầu phủ, đang đợi trong Vân Mộng Đình, chuẩn bị xem ngươi chê cười đây!

Trương Anh giống như là kiến đang bò trên trảo nóng, đầu đầy mồ hôi. Hơn một tháng khổ luyện, Trương Anh cũng bắt đầu nắm được một chút tinh túy của võ đạo, nhưng càng như vậy, hắn càng hiểu rõ chênh lệch của Nguyên Khí cấp cùng với Cương Khí cấp.

Thiên phú Phương Vân mặc dù không tồi, nhưng Trương Anh cũng không mù quáng đến mức cho rằng Phương Vân có thể đánh thắng Thanh Sưởng công chúa. Dù sao, Thanh Sưởng công chúa có thực lực cùng với bối cảnh vô cùng thâm sâu. Người sáng suốt nhìn cũng có thể biết.

- Vô phương, ta sớm đã có chuẩn bị.

Phương Vân ánh mắt sáng ngời, tinh thần sảng khoái, hiện lộ ra ý chí không thể nào bị rung chuyển được.

Chu Hân nghe thấy Phương Vân nói như vậy, miệng cũng hơi run run, cuối cùng cũng nói với Trương Anh.

- Trương huynh, nếu Phương huynh sớm đã có chuẩn bị. Chúng ta cũng đừng có đả kích hắn.

Phương Vân nhìn Chu Hân gật đầu, liền đi quan hai người, đi tới phía trước.

Vân Mộng Đình, đông người đang ở đây.

Tranh Sưởng công chúa mặc trang phục màu trắng, trên người còn khoác một chiếc áo lông cừu màu đỏ viền vàng, đang ngồi ở trên cao tại đình. Ở bên người nàng, còn có thế tử Văn Khúc hầu Nghiêm Luân, thế tử Mãng Hoang hầu Hứa Quyền, thế tử Sơn Hà hầu Cao Vi, thế tử Cẩm Tú hầu Thái Phong. Mấy vị thế tử này, đều là cao thủ võ đạo nhất đẳng trong học cung, hơn nữa ngoại trừ Nghiêm Luân, tất cả đều là Quý tộc hầu.

Thanh Sưởng công chúa đem những người này theo mình, dụng ý đã rõ ràng. Phương Vân nếu khiêu chiến mạch Quý tộc hầu, thì nhất định phải kéo những vị thế tử này theo, nhìn hắn mà chê cười.

Trước Vân Mộng Đình, có đông đảo sĩ tử làm thành hình vòng cung, mặt hình vòng cung đối diện với cửa đi, hiển nhiên là đang chờ Phương Vân đến đây. Những người đứng ở hàng vòng cung đầu cũng là những sĩ tử kiệt xuất nhất trong học cung, trong những sĩ tử này có Nguyên Khí cấp đỉnh phong, có Chân Khí cấp, cũng có chút ít Cương Khí cấp. Những người này vóc người thon dài, diện mạo tuấn tú, tuổi lớn hơn Phương Vân, hết thảy đều được Thanh Sưởng công chúa kéo đến.

- Cái tên Phương Vân này, cũng thật là kiêu ngạo, dám để cho nhiều người chờ như vậy.

- Nếu không có kiêu ngạo, sao lại dám khiêu khích Thanh Sưởng công chúa.

- Võ giả đạt đến cảnh giới Cương Khí cấp, lúc ra tay giống như đao kiếm, chém sắt gọt thiết cũng không phải là nói chơi. Phương Vân này không biết trời cao đất rộng, lần này chắc phải chịu khổ rồi!

Một đám sĩ tử đứng chờ ở bên ngoài, chờ lâu không thấy Phương Vân tới, vội vàng xao động, bắt đầu nghị luận rối rít, cực kỳ bất mãn.

Trên đình đài, Thanh Sưởng công chúa nhắm mắt lại, mọi thanh âm đều lọt vào tai nàng. Ngón tay của nàng nhẹ nhàng gõ nhịp trên bàn đá, có nhanh có chậm, rất có tiết tấu.

"Tiểu tử Phương Vân này, lần trước ở Trúc Hiên Lâu, dám nói ta là bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Ta có lúc nào mà bị chịu thiệt thòi đến như vậy, mất mặt đến như vậy. Lần này coi như ở trước mặt mọi người, dạy dỗ hắn một lần. Ta cũng sẽ không giết hắn, lần này ta cố ý gọi nhiều người đến như vậy, để cho bọn họ cùng ta chờ đợi Phương Vân. Nếu như Phương Vân hắn thua, những người này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Sau này khắp trong học cung, khắp nơi đều là địch nhân của hắn.

Thanh Sưởng công chúa sớm đã có suy nghĩ chu toàn, ban đầu nàng lựa chọn học cung cũng không phải là không có đạo lý. Công chúa hoàng thất, sẽ có đại nho tới dạy, không cần phải tới học cung. Nhưng Phương Vân đều là ngày ngày tới đây. Nếu như đã muốn thì hãy để cho tất cả các cao thủ trong học cung đều ở phía đối lập với Phương Vân, sau này hắn ở trong học cung, ngay cả nửa bước cũng khó đi.

"Tại Trúc Hiên Lâm, những người biết cuộc nói chuyện của ta và Phương Vân, ta đều đã khóa miệng rồi. Chỉ cần lần này hảo hảo dạy dỗ tên Phương Vân, để cho hắn ở trước mặt ta, học tiếng chó sủa, làm nô tài, sau này tất nhiên sẽ không có ai nhớ đến chuyện này. Một tên học tiếng chó sủa, làm nô tài, làm người không có cốt khí, trong miệng nói mê sảng, sẽ có mấy người chú ý đây." Thanh Sưởng công chúa vẫn nhắm mắt lại, đang suy nghĩ vài việc.

- Tới, Phương Vân đã tới!

Một gã sĩ tử đột nhiên chỉ vào phía trước kêu lên.

Thanh Sưởng công chúa hoàn toàn mở đôi mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Phương Vân. Thời gian nửa tháng, trên người Phương Vân đã có biến hóa rất lớn. Nếu như nói rằng, trước kia hơi thở của Phương Vân giống như một cây trúc xanh, đè không ngã đẩy không suy sụp, thì giờ đây Phương Vân đã biến thành một cây thương nới lỏng ra, trong lúc đi lại, gây cho người ta cảm giác trầm ổn.

Thấy Phương Vân xuất hiện, một đôi mắt bá đạo quét tới, tập trung vào người của Phương Vân. Cả Vân Mộng Đình yên lặng lại, một cỗ áp lực khổng lồ vô hình sinh ra.

Cách! Cách! Cách!

Phương Vân cước bộ thong dong mà vững vàng, có nhiều người chăm chú nhìn như vậy, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh như mặt nước, không có phập phồng chút nào. Kinh nghiệm bản thân, đã khiến cho Phương Vân rất khó tự đem mình cùng với những sĩ tử bình thường này ở cùng một chỗ. Trên thực tế, trong trí nhớ của Phương Vân, trừ Thanh Sưởng công chúa và những đại thế tử kia, còn những sĩ tử khác, cơ hồ không có xảy ra việc gì với người nào cả.

- Phương Vân, thời gian nửa tháng, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Thanh Sưởng công chúa mắt mở to, cằm khẽ nâng lên, cao ngạo đi tới Phương Vân.

Phương Vân nghe tiếng, cước bộ dừng lại.

- Chuẩn bị có xong hay không, cứ thử rồi sẽ biết.

Ngay câu nói đầu tiên khi hai người gặp nhau, đã sặc mùi thuốc súng.

Bên trong Vân Mộng Đình, sắc mặt của các Đại Thế Tử hơi đổi. Sớm đã biết tên Phương Vân này to gan lớn mật, nhưng không nghĩ tới, trước công chúa hoàng thất này mà hắn còn dám vô lễ như thế. Đám người thế tử Mãng Hoang hầu cũng có cảm giác không vui, Phương Vân này ngay cả công chúa còn không để ý tới, như thế nào còn để ý tới những thế tử như mình.

Thanh Sưởng công chúa thần sắc không đổi, khóe mắt khẽ liếc qua, những ánh mắt của các Đại Thế Tử cũng được mắt nàng thu vào. Trong lòng hài lòng cười, đây đúng là hiệu quả mà nàng muốn thấy. Pháp lệnh của Đại Chu hoàng triều nghiêm khắc, nàng mặc dù là công chúa lá ngọc cành vàng, nhưng cũng không thể tùy tiện mà đánh chết một sĩ tử Đại Chu. Để cho các vị thế tử Đại Chu này đi đối phó với hắn, liên tục đem phiền phức đến cho hắn, so với tự tay mình giết hắn thì còn hay hơn nhiều.

Ở vòng tròn ngoài, đám sĩ tử tới xem náo nhiệt thì tâm tình lúc này cũng vô cùng phức tạp. Những người biết Phương Vân, cảm giác Phương Vân chỉ trong mấy tháng nhưng lại thay đổi quá lớn. Lúc trước Phương Vân đều lên khóa nghe giảng, là người vô cùng biết điều, cũng chẳng có ai chú ý tới người như vậy. Nói là sĩ tử Vương hầu, nhưng trong ấn tượng của mọi người trước kia, Phương Vân lại không khác con cháu các quan lại bình thường là mấy.

- Không cần nói nhảm nhiều lời, Phương Vân ngươi chuẩn bị làm nô tài của ta chưa?

Thanh Sưởng công chúa cười lạnh, đứng dậy. Hai bên trái phải, các thị nữ biết lễ gỡ tấm áo khoác xuống.

- Phương Vân ta nói chuyện làm việc, tự nhiên có sao nói vậy, nói là làm. Địa Cấp châu của ta đâu?

Phương Vân trầm giọng nói, trong thanh âm hiển lộ ra sự tự tin cường đại.

"Cái tên nô tài này, sao lại có sự tự tin cường đại đến như vậy, chẳng lẽ trong thời gian hắn khổ tu, hắn đã có đòn sát thủ lợi hại nào chuẩn bị sao?" Cảm thấy Phương Vân có sự tự tin cường đại, trong lòng Thanh Sưởng công chúa không khỏi dao động, nghĩ mãi mà không ra, vì sao Phương Vân lại có sự tự tin như vậy.

"Không được, tên Phương Vân này lời nói xảo trá, nói không chừng, hắn chính là cố ý làm như vậy để đả kích lòng tin của ta. Bản thân ta không tin, lấy tu vi Cương Khí cảnh của ta, đè cũng có thể đè chết hắn!" Đôi lông mi đen lớn của Thanh Sưởng công chúa chớp động, lập tức đem tất cả tạp niệm bỏ đi.

Thanh Sưởng công chúa nhấc ngón tay lên, ở giữa hai đầu ngón tay, liền xuất hiện một hạt châu trong suốt, tản ra hàn khí lượn lờ, thoáng cái đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

- Địa Cấp châu a, bảo bối! Đây là bảo bối so với Nhân Cấp châu còn lợi hại hơn mấy lần!

- Một vương hầu, đừng nói là Địa Cấp châu, Nhân Cấp châu cũng chưa chắc có. Đây là sự tích lũy lâu dài của hoàng thất, một viên Địa Cấp châu, tùy tiện là có thể lấy ra a!

....

Những người chung quanh nghị luận không thôi, mà chính không ít các Đại Thế Tử sau khi thấy hạt châu này cũng ham muốn không thôi. Trên người bọn họ cũng không có loại bảo bối này. Các vị Đại Thế Tử này, xuất thân thì đã có các loại linh thảo linh dược, ăn các loại nhân sâm linh chi, tăng cường thân thể, mọi người đều có thân thủ kinh người. Tu vi võ đạo của bọn họ tuy so với Phương Vân cao hơn rất nhiều, nhưng cũng không dám đoạt lấy hạt châu đó từ tay vị công chúa hoàng thất này.

Lấy được một viên Địa Cấp châu, vốn dĩ không tệ, nhưng về sau, cũng sẽ mang tới phiền phức không thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.