Vịnh Nhạc quận chúa trước là sửng sốt, sau khi thấy rõ người tới, cũng không thèm đoạt lại roi, chỉ cười lạnh:
- Hừ, ta cứ tưởng là ai. Thì ra là Phương Vân nhà ngươi. Sao hả, muốn ra mặt giúp hai tên tiểu tạp chủng này sao?
"Chát!"
Cổ tay Phương Vân run lên, đoạn trường tiên trong tay Vịnh Nhạc quận chúa lập tức vuột ra, chuyển một vòng tại không trung, hung hăng quất một roi lên mặt nàng. Lần này, không chỉ xuất hiện một vệt đỏ, mà ngay cả máu cũng đều chảy ra.
- Ngươi, ngươi, ngươi dám đánh ta!...
Vịnh Nhạc quận chúa bụm mặt, cả nửa ngày trời mới phản ứng lại, không thể tin được mà hét lên chói tai.
- Hừ, ngươi vừa bảo ai là tiện loại? Mẫu thân ngươi bất quá chỉ là một ả thị thiếp của Bình Đỉnh hầu, địa vị thấp hèn, ngươi bằng cái gì mà dám kêu gào ở đây? Trương Anh, Chu Hân tuy là con thứ, nhưng ít nhất biết được lễ nghi phép tắt, chưa khiến cho mẫu thân mất mặt. Còn ngươi, một nữ tử, không đi học tập cầm kỳ cho tốt, lại ở trong này múa roi làm bậy, đanh đá chua ngoa. Mẫu thân ngươi nếu là người tri thư đạt lễ, thì sao lại dạy dỗ ra một đứa con gái không có giáo dưỡng như thế này!
Miệng lưỡi Phương Vân sắc bén như gươm, hùng hổ dọa người, khiến cho Vịnh Nhạc quận chúa mình đầy thương tích.
- Phương Vân này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bình thường hắn không phải đặc biệt thấp giọng, không cùng người tranh đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-dai-chu/3240950/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.