Trung thu đi qua, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, cuối thu không khí trong lành, mát mẻ, gió từ từ thổi, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Tới giờ thân, ánh mặt trời không chói chang như giờ ngọ, gió nhẹ khẽ thổi qua càng làm cho mọi người cảm thấy mát lòng mát dạ.
Một đội xe ngựa chạy trên con đường dẫn tới trấn Thiên Xương, ngựa tốt xe đẹp, cộng thêm bảy người tráng kiện mặc trang phục tùy tùng, chắc chắn chủ nhân của họ không phải người giàu sang thì cũng là người có địa vị quyền quý.
Chỉ là, bọn họ ăn mặc lại rất tầm thường, nhìn không ra một chút phú quý nào.
Chắc họ sợ ăn mặc hoa lệ quá sẽ rước tới phiền phức không đâu, cho nên mới ăn mặc như vậy chăng?
Lúc này, trong xe ngựa bỗng phát ra một giọng nói trẻ con: “Phụ… thân, bên ngoài thật là đẹp! Chúng ta đừng về nhà có được không?”
“Ha ha…” Một tiếng cười khẽ trầm thấp vang lên, bị lời nói của con trẻ chọc cười, người này liền ôm lấy nó đặt lên đùi mình, hỏi: “Không về thì con muốn đi đâu? Ở bên ngoài không có chỗ ngủ đâu nha!”
“Vậy thì ngủ luôn trong xe ngựa là được rồi, có thể được dạo chơi khắp nơi, vui vẻ vô cùng!”
“Được thôi! Chúng ta chơi chán rồi mới về.” Nghe giọng nói, chắc chắn đây là một người cha hiền từ.
Chỉ là thanh âm tuy ung dung, nhưng mơ hồ lại mang theo chút mệt mỏi.
“Kiến Nhi, đừng ầm ĩ cha con, đến chỗ mẹ cùng thất thúc nào.”
Yên tĩnh vài giây, màn xe đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-bai-hoai/1492503/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.