Hoàng hậu nói một mạch, gò má ửng hồng, ánh lên đôi mắt tỏa sáng, xinh đẹp động lòng người, trông hoạt bát hơn rất nhiều.
Thấy nàng như vậy, Triệu Tĩnh trong lòng rung động, mang theo áy náy, hắn nói với Hồng Linh: “Hồng Linh, nếu nàng thích, hãy ra cung du ngoạn vui vẻ đi, khi nào chán thì quay về cũng được.”
Hồng Linh nghe vậy không khỏi sửng sốt, một lát sau mới nói: “Hoàng thượng, ngài nói thế ý là gì?” Chẳng lẽ muốn đuổi nàng đi sao?
Triệu Tĩnh nhìn nàng, nhưng thấy con ngươi của nàng đã ngân ngấn lệ, không khỏi thở dài nói: “Hồng Linh, nàng vốn là giang hồ chi nữ, quen được tự do, không bị gò bó. Nhưng giờ suốt ngày bị nhốt trong hoàng cung như một cái ***g giam, lễ nghi cử chỉ luôn phải hiền thục đoan trang, thật sự đã làm khó cho nàng! Hôm nay nghe nàng nói về chuyện giang hồ, Trẫm mới nhớ hoàng hậu cũng là một giang hồ hiệp nữ, vậy mà lại bị Trẫm vây trong hoàng cung, không được tự do. Coi như Trẫm cho nàng được nghỉ phép, chỉ cần nàng thích, cứ việc đi du ngoạn khắp nơi, lúc nào chán thì lại quay về.”
Hồng Linh nhìn hắn, mấp máy môi nhưng lại không nói nên lời, bất giác nước mắt đã chảy đẫm hai má. Ba năm rồi, hôm nay mới biết, thì ra hoàng thượng vẫn rất quan tâm đến nàng.
Triệu Tĩnh đau lòng, vươn tay lau nước mắt cho nàng, nói tiếp: “Sau khi trở về, hãy kể cho Trẫm nghe nhưng điều tai nghe mắt thấy, Trẫm rất muốn nghe nàng kể chuyện giang hồ đó!”
Hồng Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-toc-bai-hoai/1492489/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.