Chương trước
Chương sau
Sau khi từ chỗ Mạnh Lương Tân trở về, cả người Hạ Phi lúc nào cũng ở trạng thái hưng phấn. Sáng hôm sau vẫn còn cảm thấy hưng phấn, cô thay đổi thói quen bình thường, dậy rất sớm đứng ở cửa bếp, ríu rít muốn Hạ Đông Nhất nhanh chóng làm bữa sáng để họ có thể đi đến cạnh rừng để hái thảo dược.
Hạ Đông Nhất biết Hạ Phi vội vàng ra ngoài hái thảo dược là giả, mục đích thật sự là muốn biết tác dụng của bột đuổi côn trùng.
Tuy nhiên, cơ hội để một đứa trẻ có thể thu thập thảo dược trong khi luôn có người lớn đi tuần trong rừng là rất mong manh, vì vậy Hạ Đông Nhất cũng không vội vã, như cũ không nhanh không chậm làm việc mình cần làm.
Tỉ mỉ mới có thể làm ra được món ăn phong phú và ngon miệng để hiếu kính mẹ Hạ, người vất vả nuôi hai chị em cậu.
Cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, Hạ Phi vội vàng đem bát đĩa đi rửa. Quay đầu lại vừa lúc thấy Hạ Đông Nhất đang cầm hai túi thuốc nhỏ và kim để may lại. Hai túi thuốc chứa bột đuổi trùng mà Hạ Đông Nhất làm đêm qua. Thuốc sau khi nghiền ra được phơi dưới mái hiên một đêm, ngâm trong sương sớm và được được Hạ Đông Nhất phơi trong bếp sau khi hoàn thành các công đoạn.
Hạ Phi nhìn Hạ Đông Nhất làm xong một túi liền chạy tới hôn trên khuôn mặt tròn trịa của cậu một cái, sau đó thô lỗ bỏ thuốc vào túi.
Hạ Đông Nhất đột nhiên bị "phi lễ" lập tức che chỗ bị hôn lại, trợn tròn mắt nhìn Hạ Phi nói: "Mẹ nói không cho chị hôn em!"
"Đừng như vậy mà, chị hôn em bởi vì em lớn lên rất đáng yêu nha!" Sau khi chiếm "tiện nghi" Hạ Phi cười không ngừng, căn bản không chút để ý sự "đe doạ" của Hạ Đông Nhất.
Nhìn thấy tỷ tỷ mới tám tuổi không khác gì cái bánh quẩy, Hạ Đông Nhất quả thực không thể nhìn thẳng: Cái gì mà lớn lên dễ nhìn, đây là đang khoe khoang ngoại hình sao? Da mặt của Hạ Phi thật sự quá dày!
Cố tình mỗi lần "đánh lén" cậu, cô đều dùng những lời này để qua loa lấy lệ, chọc người không biết nên giận hay nên cười.
Sau khi chuẩn bị tốt bột đuổi côn trùng, Hạ Đông Nhất đeo giỏ lên lưng, theo Hạ Phi ra ngoài. Hai người ở cửa vào thung lũng gặp gỡ những đứa trẻ khác. Cùng Hạ Phi được gọi là "Thung lũng ma tinh" Lý Lạc Lạc vừa nhìn thấy hai chị em cậu, liền chạy tới đón, cùng chị em tốt của mình nắm tay, tại chỗ xoay vòng.
Cũng giống Hạ Phi, Lý Lạc Lạc cũng có một em trai, tên là Lý Tiêu Tuấn, là con riêng của cha Lý khi đi làm ăn ở bên ngoài. Mẹ Lý đối xử với con riêng rất tốt, ăn mặc không kém gì so với Lý Lạc Lạc. Nhưng con gái tương đối mẫn cảm, lại là áo bông nhỏ của mẹ, Lý Lạc Lạc đối với Lý Tiêu Tuấn, người một năm trước đột nhiên xuất hiện ở nhà mình rất không thuận mắt.
Lý Lạc Lạc đối xử với Lý Tiêu Tuấn không thể coi là bắt nạt, nhưng cũng không thân thiện được, tình cảm của hai người kém xa so với chị em Hạ Phi.
Lý Lạc Lạc là thủ lĩnh của những đứa trẻ ở thung lũng, Lý Tiêu Tuấn thì lại âm trầm và hướng nội, những đứa trẻ thích tụ tập chơi với nhau đều bài xích Lý Tiêu Tuấn.
Lúc này, đứa bé với thân hình ốm yếu, vẻ mặt tối tăm đang đứng bên đám trẻ, có vẻ rất cô đơn và đáng thương.
Lý Lạc Lạc không thích Lý Tiêu Tuấn, Hạ Phi cũng liền không thích theo. Hạ Đông Nhất dù mang tâm hồn trưởng thành, nhưng lại thừa hưởng sự lãnh đạm khi làm cổ sư ở kiếp trước, không thích xen vào chuyện của người khác, đối với Lý Tiêu Tuấn cũng không để ý nhiều.
Những đứa trẻ huyên náo ra khỏi thung lũng, đi qua một vườn hoa, liền tới bìa rừng. Lý Lạc Lạc ra lệnh, mọi người liền giải tán, theo nhóm ba hoặc năm người ngồi xuống tìm kiếm thảo dược trong đám cỏ và bụi rậm.
Lý Lạc Lạc và Hạ Phi theo sau mông đám tiểu quỷ. Hạ Đông Nhất không muốn chen chúc trong đám đông, nhưng Hạ Phi lâu lâu lại nhìn lên trên, sau đó nói đám tiểu đệ nhường chỗ cho em trai mình, chỉ khi kéo người đến bên cạnh cô mới cảm thấy an tâm.
Ngược lại, Lý Lạc Lạc lại đem em trai mình ném bên ngoài "nuôi thả" và không thèm ngó ngàng gì đến cậu nhóc.
Vốn dĩ hôm nay cũng giống như mọi ngày, non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót, một đám tiểu quỷ ở bìa rừng cãi nhau ầm ĩ, hái xong thảo dược liền chuẩn bị trở về trước giờ ăn trưa. Tuy Hạ Phi tưởng tượng xem có thể vô tình gặp Mạnh Lương Tân không, nhưng ở Hạ Đông Nhất khuyên bảo, cô vẫn không giám trì hoãn thời gian mọi người trở về, tránh cho người lớn trong nhà lo lắng.
Nhưng khi "mặt trời" rực rỡ leo lên đỉnh núi, cả lũ đang thu dọn giỏ, ríu rít "so sánh" thành tích khi đang đi bộ về, thì lại có chuyện xảy ra!
Ngay lập tức, nghe thấy một tiếng nổ trong rừng truyền tới, cùng lúc đó mặt đất bắt đầu rung chuyển. Đám trẻ cũng lập tức im lặng, đứng tại chỗ nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Lý Lạc Lạc và Hạ Phi.
Lý Lạc Lạc và Hạ Phi, hai cô gái nhỏ này luôn không sợ hãi, tính tò mò cũng lớn, lúc này đang được mọi người nhìn với ánh mắt "mong đợi", liền nổi lên tâm tư chạy đi xem.
Hạ Đông Nhất bị ép đi theo sau, cậu làm sao lại không biết họ đang có tâm tư gì chứ? Nhưng tiếng động này khiến cậu có linh cảm không tốt, cậu liền túm chặt Hạ Phi, lắc đầu nói: "Chị, không phải ai cũng có bột đuổi côn trùng."
Hạ Phi nghe vậy liền sững sờ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Cô ngượng ngùng, gãi đầu và cười với cậu, sau đó đến bên tai Lý Lạc Lạc thì thầm vài câu.
Lý Lạc Lạc bị Hạ Phi dập tắt ý nghĩ, liền hạ lệnh mọi người không được nóng vội, không cần để ngoại vật ảnh hưởng, việc quan trọng nhất bây giờ là về nhà ăn cơm!
Nhưng chưa kịp nói xong thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, kiểng chân lên gọi tên Lý Tiêu Tuấn. Nhưng căn bản là không có ai trả lời nàng. Mọi người nhìn nhau, không ai để ý Lý Tiêu Tuấn đã rời đội lúc nào!
Sắc mặt Lý Lạc Lạc càng ngày càng xấu, đôi mắt đỏ lên vì tức giận. Nàng dậm chân, cắn chặt môi, cuối cùng quyết định quay lại tìm đứa em trai phiền phức này.
Hạ Đông Nhất cảm nhận được ở đây hiện tại không an toàn, bây giờ nên lập tức cùng mọi người ra ngoài. Nhưng Lý Tiêu Tuấn dù sao cũng là em trai Lý Lạc Lạc, lại cùng đến đây với nàng, Lý Lạc Lạc dù sao cũng không thể bỏ mặt mà không đi tìm!
Lý Lạc Lạc và Hạ Phi là chị em tốt, tự nhiên sẽ giúp đỡ nhau khi khó khăn. Làm em trai, sao cậu có thể để chị gái một mình ở đây mà quay về được?
Cuối cùng, Hạ Đông Nhất đành kéo lấy một đứa trẻ to lớn có chút "uy tín", yêu cầu cậu ta đưa mọi người trở về trước.
Thế nhưng chưa dứt lời liền nghe được một tiếng gào thét rất lớn từ trong rừng, âm thanh rất giống với tiếng kêu của quái vật trong bộ phi "Dị nhân" mà Hạ Đông Nhất xem ở đời trước.
Nghe thấy tiếng kêu này, cho dù ngu ngốc đến đâu họ cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác này khiến lũ trẻ cũng không còn nhớ đến chuyện tìm Lý Tiêu Tuấn, tất cả bắt đầu chạy về phía thung lũng.
Nhưng trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một con "Châu chấu" cao chừng ba mét có màu xanh lục, hai mắt to màu vàng, răng nanh to lớn, miệng rỉ ra thứ nước màu xanh đáng nghi.
Tuy rằng cùng người ngoài hành tinh có điểm không giống, nhưng sự tàn nhẫn và tham lam trong mắt nó, khiến cậu biết rằng nó so với người ngoài hành tinh còn kinh khủng hơn!
Lúc này không chạy, còn đợi đến khi nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.