Edit: Cận Ngôn S.J Khương Hồng Cầm cười cười, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu theo viền mắt rơi xuống, cô vươn tay sờ đầu Thẩm Cảnh, nói: “Được, mẹ không khóc, không khóc.” Cô rút khăn giấy lau lau khóe mắt, hít mũi một cái. Bà Trần nghe tiếng động liền từ bếp đi ra, sửng sốt nhìn ánh mắt đỏ hồng của Khương Hồng Cầm, vội vàng khẩn trương chạy tới hỏi: “Làm sao vậy? Con dâu? Có chuyện gì à, sao lại khóc thành như vậy?” Lời vừa dứt, ngoài cửa truyền tới mấy tiếng đập cửa, bà Trần xoay người, đang định đi mở cửa thì bị Khương Hồng Cầm gọi lại: “Mẹ…” "Làm sao vậy?" Bà Trần đau lòng hỏi. Khương Hồng Cầm nghẹn ngào mốt lúc, nói: “Là Thẩm Hạo Dương.” Bà Trần sửng sốt, nét mặt từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, bà kích động nói: “Cái thằng khốn nạn! Từ lúc Thẩm Cảnh chào đời nó chẳng hề gọi một cú điện thoại hỏi thăm, giờ nó còn mặt mũi trở về à! Xem mẹ có đánh chết nó hay không!?” Bà nói xong, liền vào bếp lấy cái chài cán bột, nổi giận đùng đùng ra mở cửa. Vừa thấy Thẩm Hạo Dương, bà không nói một lời, trực tiếp dùng chài cán bột đánh mạnh lên vai gã, kích động mắng: “Mày cái thứ không biết xấu hổ! Ngay cả cha mẹ, vợ con cũng không cần, bây giờ còn dám vác mặt về? Xem tao có đánh chết mày không!” Thẩm Hạo Dương đưa tay đỡ đòn công kích ào ào của bà Trần, gã làm ra vẻ đau khổ: “Mẹ, không phải con về rồi sao? Mẹ đừng đánh nữa!” Bà Trần không ngừng tay, vẫn đánh Thẩm Hạo Dương như cũ: “Mày đi hai năm không gọi một cú điện thoại về nhà hỏi thăm, mày cho là giờ mày về rồi thì coi như mọi chuyện đều không có gì sao?” Thẩm Hạo Dương bắt lấy tay bà Trần: “Mẹ, mẹ đừng có cố tình gây sự được không, con chỉ muốn ăn mừng sinh nhật với Thẩm Cảnh, dù gì thì nó cũng là con của con.” Bà Trần cười lạnh: “Con trai mày? Mày con biết Thẩm Cảnh là con trai của mày à? Lúc mày cùng con đàn bà khác bỏ trốn, mày có nhớ mày còn người vợ đang mang bầu con của mày hay không? Tao thật sự hối hận vì đã sinh ra cái thứ bất hiếu như mày!” Thẩm Hạo Dương trả lời: “Mẹ, mẹ là mẹ của con thật sao? Con thật sự không có tình cảm với cô ấy, cũng không muốn miễn cưỡng sống chung với người phụ nữ mình không thích, con nghĩ người khác có thể không hiểu con, nhưng mẹ là mẹ của con, sao lại đi giúp người ngoài!” Bà Trần tức giận không nhẹ, quay về phòng ngủ hô một tiếng, đánh thức ông Thẩm – hôm qua chơi mạt chược đến khuya dậy: “Ông già, ông mau ra đây cho tôi.” Ông Thẩm nằm trên giường đánh cái giật mình, nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền vội chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa thấy Thẩm Hạo Dương, nhìn bà xã một chút, liền mắng: “Mày làm gì đó! Mau buông mẹ mày ra!” Thẩm Hạo Dương buông tay, vẻ mặt đau khổ: “Ba, ba nhìn mẹ đi, vừa thấy con không một lời liền dùng chài cán bột đánh con…” Gã vươn cánh tay xách túi đồ chơi xe mô hình, tiếp tục nói: “Hôm nay về, con muốn gặp Thẩm Cảnh thôi mà.” Ông Thẩm nhìn thoáng qua bà Trần, giật lấy chài cán bột trên tay bà. Bà Trần trừng mắt: “Ông làm cái gì vậy?” Ông Thẩm không nói gì hết, cầm chài cán bột đánh thật mạnh vào vai Thẩm Hạo Dương, lớn tiếng mắng: “Bà già, bà đánh không có sức gì hết, để tôi làm cho!” Thẩm Hạo Dương bị đánh đến nóng nảy, gã chạy xa ra ba, bốn mét: “Ba , mẹ, sao hai người đều không biết nói lý vậy?” Ông Thẩm hừ cả giận: “Nói chuyện với cái thứ bất hiếu như mày cần gì có đạo lý, hơn nữa, không phải mày đã nói, mày không cần người làm cha mẹ không thông cảm cho con cái sao? Vừa hay, tao chỉ có đứa con gái là Khương Hồng Cầm, căn bản không có con trai.” Bà Trần đứng bên cạnh phụ họa: “Chừng nào mày biết lỗi, quỳ trước mặt vợ mày xinh lỗi nó, bọn già này sẽ cho mày gặp Thẩm Cảnh, mày với con đàn bà kia vẫn sống chung với nhau, mày đừng mơ được nghe Thẩm Cảnh gọi tiếng ba, bọn già này sẽ không cho mày gặp Thẩm Cảnh.” Thẩm Hạo Dương nổi giận, ném mô hình xe đồ chơi xuống: “Không gặp thì không gặp, thật sự không biết con đàn kia cho ông bà uống bùa mê thuốc lú gì, ông bà cứ tiếp tục ở bên cạnh con đàn bà kia đi!” Dứt lời, liền thở phì phò không quay đầu lại, lên xe, rời đi. Sau khi gã đi, bà Trần chớp mắt vài cái, mấy giọt nước mắt rơi xuống, bà cúi đầu nói: “Sao tôi lại nuôi ra thằng con như vậy… Thật sự là làm bậy…” Ông Thẩm vươn tay vỗ vỗ vai bà Trần, thở dài. Khương Hồng Cầm ngồi bên trong phòng khách, nghe toàn câu chuyện liền bụm miệng, lúc thấy ông Thẩm và bà Trần đi vào, nước mắt liền trào ra. Ông Thẩm và bà Trần luống cuống: “Đừng khóc, con dâu, đừng khóc nữa.” Giọng Khương Hồng Cầm khàn khàn: “Cám ơn ba mẹ, cám ơn, cám ơn…” Cô không ngừng cúi đầu cám ơn, dường như nói bao nhiêu lần cũng không đủ để diễn tả cảm nhận trong lòng mình. Bà Trần ôm Khương Hồng Cầm, nghẹn ngào trả lời: “Con dâu, không có gì. Con chính là con gái của mẹ. Về sau, mọi chuyện đều có ba mẹ chống đỡ, chúng ta phải sống thật tốt, không có khó khăn gì không vượt qua được đâu con.” Khương Hồng Cầm không ngừng gật đầu. Phạt Vũ Vương ngồi đó nhìn hai người phụ nữ rơi lệ, đại khái cũng hiểu được chuyện vừa xảy ra, người đàn ông vừa tới, có lẽ là ba của ‘Thẩm Cảnh’ thật sự. Hắn rũ mắt xuống, người này đúng là chết cũng không biết hối cải, còn mơ mộng viễn vông đến gặp mặt hắn. Người này và phụ hoàng đã qua đời của hắn đều giống nhau… Nên đi tìm chết! Người đời đều nói hắn giết cha giết anh, nhưng người hắn xuống tay chỉ có một mình phụ hoàng. Lúc phụ hoàng độc sủng mẫu phi hắn, làm cho mẫu phi hắn nghĩ trên đời này bà là người phụ nữ hạnh phúc nhất, nuông chiều bà, yêu bà, dành mọi thứ tốt nhất cho bà. Sau đó, chớp mắt một cái, liền coi mẫu phi như giấy vụn đã xài rồi, tùy ý gác qua một bên, thậm chí một lời thăm hỏi đơn giản cũng không hề có. Phi tử không được sủng liền dễ dàng mất đi tất cả, mẫu phi coi phụ hoàng là trời, cho dù ông ta có phụ bạc bà, bà vẫn tin cậy ông ta như cũ. Mỗi ngày, bà nghe cung nữ, thái giám bàn luận gần đây phụ hoàng tin chiều phi tử nào, rồi đem phi tử nào vứt vào lãnh cung. Ngày qua ngày, thẳng đến một ngày nọ, bà thấy khóe mắt mình có nếp nhăn, cảm thấy vốn liếng cuối cùng của mình cũng không còn, bà lập tức nhảy vào hồ tự sát, kết thúc cuộc đời mình. Phạt Vũ Vương oán hận phụ hoàng mình, đồng thời cũng oán giận mẫu phi mình, oán bà không kiên cường, giận bà vô tình, hận bà bỏ một mình hắn lại thâm cung nguy hiểm kia. Oán hận như vậy biến thành động lực để hắn từng bước leo lên cao. Hắn còn nhớ rõ, lần đầu tiên, hắn tiếp xúc với phụ hoàng. Phụ hoàng vừa nhìn hắn vừa cười nói: “Thật có vài điểm giống với Tiêu phi.” Khi đó, hắn cười. Hắn cười mẫu phi đáng thương, cười bà luôn nhớ nhung người đàn ông này, cuối cùng, ông ta lại nhìn nhầm con trai bà giống người khác. Lúc phụ hoàng bị bệnh liệt giường, hắn thường xuyên đi thăm, nhưng không phải vì làm trọn đạo hiếu, mà vì mỗi ngày đốt một nén hương, hi vọng ông ta sớm về trời. Thời điểm ông ta chết, Phạt Vũ Vương ngồi một mình trong tẩm cung, tới trước bài vị của mẫu phi hắn dâng một nén hương. … "Thẩm Cảnh, Thẩm Cảnh. . ." Bà Trần vươn tay quơ quơ trước mặt Thẩm Cảnh. Phạt Vũ Vương sửng sốt, hồi hồn nhìn bà Trần. “Ngây ngô gì vậy cháu? Ăn bánh ga – tô nè, đến, bà nội đội mũ vương miện cho cháu.” Dứt lời, bà Trần đem mũ vương miện đội lên đầu Thẩm Cảnh. Phạt Vũ Vương ghét bỏ nhìn vương miện, nhưng cuối cùng vẫn non nớt nói: “Cám ơn bà nội.” Bà Trần cười rộ lên, Khương Hồng Cầm ở bên cạnh đốt nến lên, ông Thẩm tắt đèn, quay lại nói với Phạt Vũ Vương: “Đến, Thẩm Cảnh mau thổi nến, ước nguyện đi cháu.” Phạt Vũ Vương nhìn ba gương mặt cười tươi trước mắt, lại nhìn bánh ga – tô cắm đầy nến, hắn hít sâu một hơi, chu mỏ thổi nến. Cầu mong Khương Hồng Cầm vẫn kiên cường sống tiếp, có thể tìm được một nửa kia tốt hơn. Mong bà Trần có thể càng sống càng trẻ tuổi, tóc ít bạc. Còn ông Thẩm…Ừ… thì … miệng không còn bị hôi nữa… Sau cùng, trẫm có thể sớm quay về thế giới của trẫm. Hắn thổi nến tắt hết, ông Thẩm lại đi bật đèn. Khương Hồng Cầm cắt bánh, miếng bánh đầu tiên đưa tới trước mặt Thẩm Cảnh. Thẩm Cảnh lắc đầu, vươn móng vuốt nhỏ, chậm rãi đẩy tới trước mặt Khương Hồng Cầm. Tiếp đó, lại đem hai phần bánh chia cho ông Thẩm và bà Trần. Cuối cùng, mới tự bưng cho mình. Ba người nhìn hành động này của Thẩm Cảnh, vừa mừng vừa chua xót. Mắt bà Trần hơi đỏ, nói: “Thẩm Cảnh, thật biết chuyện.” Khương Hồng Cầm vươn tay sờ sờ đầu Thẩm Cảnh, cúi đầu cẩn thận nếm bánh ga – tô. Ông Thẩm cười hỏi: “Này, Thẩm Cảnh, nói cho ông nội nghe, hồi nãy con ước gì nào?” Phạt Vũ Vương cầm đĩa nhựa, múc một muỗng bơ lớn đưa vào miệng, thoải mái híp mắt, hắn bẹp bẹp miễng, ngẩng đầu lên, giơ tay lên miệng làm động tác xuỵt, âm thanh non nớt vang lên: “Đây là bí mật.” Vừa dứt lời, trong phòng khách truyền lên tiếng cười hài hòa của người một nhà. Phạt Vũ Vương cũng khẽ nhếch môi, nở nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]