Edit: Tịch Ngữ
Cho đến khi giọng nói oang oang của bà Trần, người ngày ngày đúng giờ đến thăm cháu trai đập tan hiện thực vang lên: “Thẩm Cảnh, đái dầm rồi.”
Phạt Vũ Vương mới nhìn thẳng vào sự phát hiện này, thân thể hắn cứng đờ, cái gì? Trẫm đái dầm sao?
Nước tiểu... Nước tiểu... Nước tiểu... Giường? Làm sao có thể? Từ lúc trẫm biết chuyện cho tới bây giờ, trong tự điển của trẫm chưa từng có hai từ đái dầm, rốt cuộc là đứa nào hãm hại trẫm? Đi ra đây! Trẫm cam đoan đánh chết nó!
Nếu như chuyện xảy ra chỉ có một lần, Phạt Vũ Vương còn có thể tự an ủi bản thân mình bị kẻ xấu hãm hại, nhưng tình huống này gần như ngày nào cũng diễn ra, Phạt Vũ Vương lẩm bẩm hai tiếng, đành cam chịu.
Phạt Vũ Vương dần dần thích ứng với sinh hoạt hiện tại, nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng trở về. Cho dù, đời người như thế không thể coi là hạnh phúc, ít nhất khi hắn nắm quyền lực trong tay, hắn cảm thấy mọi việc chân thật hơn nhiều.
Cho nên, hắn tự nói với mình, mọi chuyện đều do ông trời muốn thử thách mình.
Thế nên, hễ ông trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người nào, trước hết phải khiến người đó chịu khổ về tâm trí, lao nhọc gân cốt, đói khát cơ cầu, nghèo nàn thiếu trước hụt sau, gây rối loạn, điên đảo mọi việc của người đó. Gia tăng tài đức, tính kiên nhẫn của người đó.
Trong hoàng cung lạnh lẽo, hắn kéo dài hơi tàn chống đỡ đến bây giờ, làm sao không nhịn được cảnh ngộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-van-tue/96208/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.