Chương trước
Chương sau
Ed: Jang Bò

Tống Hiểu Hoa không ngờ chủ nhiệm sẽ tìm mình, đại khái chính là muốn cô biên đạo cho Phương Lộ một bài múa, bài múa mà giảng viên biên đạo cả hai đều cảm thấy không hài lòng, lại thấy bài cô biên đạo rất tốt, cho nên hi vọng Tống Hiểu Hoa có thể biên đạo cho Phương Lộ một bài múa, dù sao cũng là cùng một trường.

Cho dù có thời gian cô cũng không muốn làm, đối với cô mà nói hiện tại chỉ muốn dành thời gian luyện tập, không muốn biên đạo bài múa cho Phương Lộ.

Chủ nhiệm nói: "Đều là cùng một trường, trước tôi cũng đã nói, Hiểu Hoa em không nên hành động theo cảm tính, lần này cũng không phải là cá nhân em và Phương Lộ so tài, hai người là đại biểu cho trường học."

Tống Hiểu Hoa bị chủ nhiệm thuyết phục, cuối cùng nói: "Em sẽ không biên đạo cho cô ấy, nhưng em có thể đưa vài video bình thường em vẫn tham khảo chô cô ta, đối với việc biên đạo của cô ta sẽ có ích."

Chủ nhiệm cũng không thể ép buộc, cuối cùng gật đầu trả lời: "Vậy cũng được, nếu em đã nói như vậy, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa."

Phương Lộ được Tống Hiểu Hoa cho vài video, cũng không vui mừng, tỏ vẻ khó chịu, trả lời: "Cám ơn nhiều."

Tống Hiểu Hoa tính khí tuy tốt, nhưng mà đối với người như Phương Lộ, cũng không cần thể hiện tính tình dễ chịu gì, lần trước giành phần thắng sau đó cô và Phương Lộ cãi nhau, nhìn người này mới đầu vốn cảm thấy cô ta mắc bệnh công chúa, sau lại phát hiện nhân phẩm cô ta mới là có vấn đề, nên cũng không cần bày ra bộ mặt niềm nở.

Cô quay đầu trực tiếp rời đi, Phương Lộ lườm cô một cái, sau khi xem xong video, lại cảm thấy có chút hứng thú, tự mình luyện tập trong sảnh một chút, cuối cùng cũng tìm được ý tưởng.

Cộng thêm được giảng viên trợ giúp, Phương Lộ và Tống Hiểu Hoa cùng nhau thuận lợi tiến vào Top 5, nói cách khác trừ phi vận số của bọn họ đặc biệt xui xẻo, bằng không nhất định sẽ có một người có thể giành được phần thưởng.

Chung cuộc sẽ không dễ dàng như vậy, lần này Tống Hiểu Hoa chắc chắn sẽ không giúp Phương Lộ rồi.

Mà Phương Lộ áp lực rất lớn, thậm chí về sau cô còn không ngủ được, cô rất để ý đến kết quả, lần này nếu như có thể mang giải thưởng về có lẽ cô có thể xin một vé trở thành du học sinh, cuộc so tài trong nước cũng rất có ảnh hưởng, chính mình có thể giành được giải thưởng vậy sau này có vốn thể tự hào rồi.

Nhưng hôm nay ngoài Tống Hiểu Hoa còn có rất nhiều đối thủ khó vượt qua như vậy, mình phải làm sao?

Sau buổi tập chiều Phương Lộ đi tìm bạn trai, hai nguời đến quán rượu chơi, cô nói với bạn trai: "Lần này làm sao em có thể qua đây? Ngoại trừ em ra bốn người còn lại đều rất lợi hại, lần này Tống Hiểu Hoa tuyệt đối sẽ không giúp em."

Bạn trai cô không chút hoang mang cười cười, cầm ly rượu lên nói: "Sợ cái gì, năm người vậy là có ba cơ hội, lấy năng lực của em còn không thể được sao?"

Phương Lộ bĩu môi, trả lời: "Em muốn chắc chắn 100% giành được giải, em mất năm vạn tệ cũng không phải là số tiền nhỏ, cho dù nhà em thật sự có tiền, nhưng tiền cũng không phải là nước chảy vào."

Bạn trai liếc mắt nhìn cô một cái, trả lời: "Được rồi, em muốn dùng thủ đoạn hèn hạ hay là trực tiếp."

Mắt Phương Lộ lóe sáng, nói:"Đều nói ra xem."

Bạn trai cô cười lên, nói: "Hèn hạ một chút, nếu như em có thể cùng mấy người kia kết thân, trước lúc so tài hạ thuốc bọn họ, trúng thuốc sẽ ảnh hưởng đến kết quả tranh tài, nếu như thể trạng của bọn họ không tốt, cả người vô lực vậy chuyện sai lầm gì cũng có thể xảy ra."

Phương Lộ chần chờ một chút, nói: "Nhưng ngộ nhỡ tra ra được thì phải làm thế nào? Đây chính là cuộc thi toàn quốc."

Bạn trai cô nói: "Để cho bọn họ nghĩ rằng chính mình ngã bệnh, em cũng biết người bị bệnh cảm mạo virus cảm sẽ khiến cho tứ chi vô lực, hơn nữa nếu em cũng ngã bệnh, họ chắc chắn sẽ không nghĩ là em, em không cần phải lo lắng."

Phương Lộ gật đầu, trả lời: "Để em suy nghĩ một chút, vậy thủ đoạn trực tiếp là cái gì?"

Bạn trai cô cười cười, nói: "Bình thưởng bọn em nhảy múa chắc là cũng đã từng bị thương, vết thương cũ tái phát, hẳn là không có người hoài nghi chứ? Hay đối với diễn viên múa ba-lê mu bàn chân rất quan trọng, bị thương thì thế nào?"

Phương Lộ nhăn mặt gật đầu, nói: "Vết thương cũ của em chính là ở mắt cá chân, nhưng phải làm sao mới tái phát đây?"

Bạn trai cô nói: "Nếu như là không cẩn thận đạp trúng, vậy thì không ai có thể chỉ trích em không phải sao?"

Phương Lộ ngẩn người, cuối cùng nói: "Như vậy...... Không hay lắm đâu."

Bạn trai cô nhún vai, nói: "Làm thế nào là chuyện của em, trên sân khấu so tài anh không có biện pháp giúp em, anh chỉ có thể góp ý một chút cho em, tất cả đều dựa vào em rồi."

Phương Lộ cúi đầu, trên mặt mang theo một tia rối rắm, bạn trai vỗ vỗ bả vai cô, chỉ vào một đám nam nữ cách đó không xa, nói: "Tới đây, anh giới thiệu cho em một chút."

Đám người nam nữ ăn mặc hoàn toàn là đồ đen, bình thường dù Phương Lộ có hồ đồ, căn bản cũng sẽ không giao thiệp với loại người này, cô chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn bạn trai, nhưng đã bị anh ta lôi kéo sang đó.

Người đàn ông cầm đầu liếc mắt nhìn Phương Lộ, cười nói: "Hắc, đây chính là bạn gái làm diễn viên múa mà cậu nói, không tệ, chúng ta còn tưởng rằng cật đùa chúng ta đó thôi."

Bạn trai cô, nói: "Làm sao có thể đùa đây? Phương Lộ, qua chào hỏi một chút."

Phương Lộ có hơi sợ, trả lời: "Chào mọi người, em là Phương Lộ."

"Lộ Lộ sao, tên thật là dễ nghe đấy." Đối phương trực tiếp nói, thái độ nói năng tùy tiện khiến Phương Lộ có chút thấp không yên tâm nhìn về phía bạn trai mình.

Bạn trai ôm ôm bả vai của cô, nói: "Đây đều là bạn bè của anh, sau này em sẽ còn biết thêm."

Phương Lộ gật đầu một cái.

......

Tống Hiểu Hoa cũng không rõ Phương Lộ sẽ làm những gì, bây giờ tinh thần của cô đều tập chung đặt vào buổi biểu diễn cuối cùng, biên soạn một khúc mà sửa đi sửa lại mấy lần, mới đạt được hiệu quả như mình muốn.

Bình thường Phương Lộ cũng sẽ luyện tập khá chăm chỉ, nghe nói cô ra tính sẽ biểu diễn lại bài múa trước đây, cho nên đã rất quen thuộc, nên bình thường cũng chỉ luyện tập 1-2 tiếng, còn lại đều không nhìn thấy bóng dáng, nghe nói thời gian này cô và hai người dự thi còn lại quan hệ rất tốt, Tống Hiểu Hoa vốn luôn nghĩ ai có thể chịu được cái tính tình đó, không ngờ thật sự là có.

Về phần tại sao họ lại cùng Phương Lộ quan hệ, cô cũng không biết.

Ngược lại chủ nhiệm gần đây rất là nhức đầu, Phương Lộ cứ chẳng để ý, cô đã đi tìm nhiều lần, nhưng lần nào cô học sinh này cũng giống như bị bệnh, cơ thể không có chút sức lực, không chiu được luyện tập ở cường độ cao.

"Rốt cuộc đến lúc nào thì bệnh của em mới có thể tốt lên, lên sân khấu nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, bằng không bây giờ cô dẫn em tới bệnh viện kiểm tra một chút." Chủ nhiệm đề nghị.

Phương Lộ liền vội vàng lắc đầu, nói: "Chủ nhiệm, em chỉ hơn mệt, mấy ngày nữa sẽ tốt thôi, cô tin tưởng em, lên sân khâu em tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm."

Chủ nhiệm lắc đầu, nói với cô: "Không phải là cô nói em, cô đối với em và Tống Hiểu Hoa thật sự rất kỳ vọng, em không thể đến thời khắc mấu chốt này lại phải bỏ cuộc a."

Phương Lộ nói: "Chủ nhiệm cô hãy tin tưởng em, em tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc."

Chủ nhiệm lắc đầu một cái, không nói gì.

Phương Lộ đã có quyết định của mình, cô dùng mọi thủ đoạn lôi kéo quan hệ tốt với hai người dự thi còn lại kia, sau đó khiến mọi người nghĩ chính mình bị cảm rồi lây cho mọi người, mọi người cũng không để trong lòng, trở về uống chút thuốc cho rằng trước đêm so tài sẽ khỏi, nhưng sự thật bệnh càng ngày càng nặng.

Ngày so tài, hai nguời kia đều cảm thấy toàn thân mình không có chút sức, liền tới phòng khám gần đó xem bệnh, bác sĩ cũng nói là nàng bị dính virut cảm mạo, hiệm giờ hai người chỉ có thể oán trách mình lúc mới đổ bệnh quá chủ quan rồi.

Một người trong đó nhìn Phương Lộ, nói: "Phương Lộ, bệnh của cậu khỏi chưa? Bệnh của tớ càng ngày càng nghiêm trọng, hi vọng đến thời điểm so tài không bị ảnh hưởng."

Phương Lộ ho khan hai tiếng, trả lời: "Tớ cũng vậy, không sao, các cậu nhảy tốt như vậy, một chút bệnh như thế cũng không tính là lớn."

Cô nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, lần này chủ yếu là dựa vào vận may, nếu hai người này không suy nghĩ nhiều còn tạm được, nếu quả thật đi bệnh viện kiểm tra, tra ra được cái gì, cô sẽ gặp rắc rối.

Ở chung với bạn trai một thời gian dài, lá gan của Phương Lộ cũng càng ngày càng lớn.

Đối với diễn viên múa ballet mà nói chân vô cùng quan trọng, bây giờ cô vẫn còn chưa thể ra quyết định được, cô là người thứ ba ra sân, hãy cứ đợi hai nguời ra trước biểu diễn xem thế nào rồi quyết định.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.