Khóe mắt Thương Hợp Thuấn liếc qua quan sát biểu tình của Thẩm Cảnh, khóe môi cố nhịn ý cười, hắn vươn tay chủ động nắm lấy móng vuót nhỏ của Tống Hiểu Hoa: “Hiểu Hoa, ngày nghỉ ở nhà có nhớ thầy hay không?”
Tống Hiểu Hoa ngước mặt lên, cười ngọt ngào với Thương Hợp Thuấn, gật đầu, nói: “Nhớ ạ, nếu mỗi ngày đều giống như hôm nay, ngày nào cũng được gặp thầy thì hay biết mấy.”
Thương Hợp Thuấn nhếch môi, sờ đầu Tống Hiểu Hoa nói: “Thầy rất vui.”
Thẩm Cảnh đứng bên cạnh tổng sỉ vả, không ngừng mắng thầm, mẹ mìn, loli khống… (*)
(*) Tương tự muội khống, ca khống, thúc thúc khống, tay khống, chân khống…. vô vàn kiểu khống, mị hiểu nhưng không bét giải thích :v thôi mấy bợn đừng tập trung vào chữ khống này nữa =] đọc đoạn kế tip đi :v editor vô trách nhiệm tái bút.
Khương Hồng Cầm ở bên cạnh nhìn thoáng qua Thẩm Cảnh, cô biết thằng nhóc này không thể nào nói những lời ngọt ngào như Tống Hiểu Hoa, liền nói: “Thầy Thương, Thẩm Cảnh ở nhà cũng hay nhắc tới thầy, cháu nói thầy dạy rất tốt, rất thích thầy, tiếc là cháu nó không biết diễn đạt cho lắm.”
Thẩm Cảnh trợn hai mắt nhìn Khương Hồng Cầm.
Lúc nào thì trẫm nói mấy lời buồn nôn đó, trẫm đã nhìn rõ, người đúng chuẩn mẹ ruột hãm hại con nhỏ!!!
Đáy mắt Thương Hợp Thuấn mang theo ý cười, mắt kính tựa như lóe lên tia sáng, trong hơi lộ ra khéo léo, cúi đầu nhìn Thẩm Cảnh nói: “Vậy à, thầy cũng rất thích Thẩm Cảnh.” Dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-van-tue/3104591/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.