Chương trước
Chương sau
Ngày kế, giờ Dần, Bành Điềm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại bị Nhiếp Văn Uyên ôm vào trong ngực dỗ dành ngủ thiếp đi.
Trương Tuấn nghe thấy động tĩnh, ở ngoài xe ngựa thấp giọng hỏi: “Bệ hạ dậy rồi sao?”
“Chưa.” Nhiếp Văn Uyên nhẹ giọng đáp, “Phân phó giờ Mão ba khắc mới được dậy.”
Trương Tuấn đáp một tiếng, đi xuống truyền lệnh, dặn tất cả mọi người không cần dậy sớm.
Bành Điềm vùi trong lòng Nhiếp Văn Uyên ngủ không an ổn, đợi Trương Tuấn rời đi không bao lâu liền cựa mình, cũng không mở mắt, lầu bầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mới vừa vào giờ Sửu” Nhiếp Văn Uyên hôn lên thái dương y, “Ngủ đi, đợi bọn họ dậy hết ta sẽ gọi ngươi.”
Bành Điềm xoay người, chôn mặt trước ngực Nhiếp Văn Uyên, chóp mũi chạm phải da thịt hắn, mơ mơ màng màng ngửi một cái: “Muốn ngươi…”
Nhiếp Văn Uyên dở khóc dở cười: “Được rồi, ngủ, bây giờ không phải lúc.”
Bành Điềm “a” một tiếng, ôm Nhiếp Văn Uyên, chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Y kỳ thực cảm thấy rất buồn bực, dọc theo đường đi muốn giường không giường, ngủ trên xe ngựa cũng không thoải mái. Trước kia dù có ngủ trên đống đá cũng không thấy gì, giờ đây lại cảm thấy mệt đến tay chân rã rời.
Điều đáng mừng nhất chính là, rốt cục không cần giống lúc trước mỗi lần ăn cơm xong đều muốn ói ra.
Nhiếp Văn Uyên dựa vào nắng mai mờ nhạt nhìn gò má Bành Điềm, luôn cảm thấy người này gầy đi không ít, sắc mặt cũng không dễ nhìn như trước nữa rồi.
Sau bữa tối truyền quân y đến bắt mạch, tuy là nói không có vấn đề gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đau lòng.
Ngủ một giấc qua giờ Mão, Bành Điềm nghe thấy động tĩnh bên ngoài, chậm rãi tỉnh lại, cọ cọ trong ngực Nhiếp Văn Uyên nửa ngày mới chống thân ngồi dậy.
Xốc tấm mành dày nơi cửa sổ xe lên, nhìn sắc trời bên ngoài, quay đầu liền muốn tìm Nhiếp Văn Uyên tính sổ.
Nhiếp Văn Uyên tức khắc đến gần hôn y, trong ngoài đem môi lưỡi hàm răng liếm toàn bộ, mới nâng mặt y nói: “Ngoan ~”
Bành Điềm lí nhí, không bàn chuyện đó nữa, thuận thế sáp qua cùng hắn hôn môi.
Hai người dính dính nị nị mà hôn một hồi, Bành Điềm nắm vật kia của Nhiếp Văn Uyên trong tay, cười nói: “Ngươi cũng muốn ta ~”
“Muốn đến chết rồi.” Thanh âm Nhiếp Văn Uyên phát khàn, cười nhẹ, “Đang ngóng trông ngươi mau khỏe lên đấy.”
Bành Điềm lập tức cọ lên người hắn: “Ta vẫn khỏe!”
“Đừng nghịch!” Nhiếp Văn Uyên bóp thịt mềm trên eo y, “Đợi thêm chút nữa, mấy ngày nay đều cố gắng chịu đựng, cũng không thể sắp thành lại bại.”
Nói rồi vỗ vỗ vai Bành Điềm, chậm rãi nằm chếch xuống.
Bành Điềm trừng hai mắt mờ mịt nhìn hắn, thấy hắn nằm xuống, đối mặt với thân dưới của mình, trong nháy mắt liền hiểu rõ rồi.
Sau đó hai người ôm nhau hôn môi, Nhiếp Văn Uyên lo y không chịu nổi, ngồi dậy đến đẩy hai chân y ra xem xét  mặt sau, thấy không sưng lên mới thở phào nhẹ nhõm: “Khó chịu không?”
Bành Điềm lắc đầu, giang tay chờ hắn đến ôm.
Nhiếp Văn Uyên cười cúi đầu hôn y, lần thứ hai ôm chặt người vào trong ngực, than thở: “Ầy, ta muốn đến chết rồi.”
Bành Điềm cười hì hì, cùng hắn chạm vành tai tóc mai ngọt ngào hồi lâu,  sau đó gọi người bưng nước ấm sạch sẽ đến, được Nhiếp Văn Uyên tự mình hầu hạ lau người rửa mặt.
Lúc hai người ra khỏi xe ngựa đã qua giờ Thìn, ăn chút đồ ăn sáng, xong xuôi mới lười biếng khỏi hành.
Bành Điềm cưỡi trên lưng ngựa, đầu tiên là quặm mặt lại không nói lời nào, để Nhiếp Văn Uyên dỗ lâu thật lâu mới nói: “Từ lúc ngươi tới, ta liền bắt đầu phá hỏng quân quy, thật không xứng với chức tướng quân này.”
Bành Điềm cầm tay y lay động, còn nói thêm vào: “Hồng nhan họa thủy, chính là nói ngươi đấy.”
Nhiếp Văn Uyên không kìm được mà nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Vâng vâng vâng, toàn bộ là lỗi của ta, mong Đại tướng quân đại nhân đại lượng, thứ tội cho ta.”
Bành Điềm hừ một tiếng, cũng bật cười.
Bặc Vân Long vẫn bị tha đi sau ngựa Bành Điềm, một ngày trước còn sợ hắn ta cắn lưỡi tự sát nên mới bịt miệng lại, tối hôm qua bị Trương Tuấn thuyết phục nghiêng nghiêng ngả ngả, hôm nay rời đi, Trương Tuấn không nhét vải vào miệng hắn ta nữa.
Nhưng nhìn hai người đế hậu trước mắt, Bặc Vân Long không những muốn tự mình lấp kín cái miệng, thậm chí còn ước gì có người tới bịt luôn mắt hắn ta cho rồi!
Quay đầu nhìn Trương Tuấn và Vu Huy hai bên phải trái, thật sự không hiểu nổi sao bọn họ có thể thản nhiên như thế!
Bặc Vân Long không chỗ phát tiết ở trong lòng chửi má nó, chỉ mong vào đến Tiêu Thành nhanh chóng cách xa hai người này, hắn ta tình nguyện ở thiên lao cũng không muốn cả ngày nhìn bọn họ khanh khanh ta ta không chịu yên tĩnh aaaaaaaaa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.