Ngày kế, giờ Dần, Bành Điềm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại bị Nhiếp Văn Uyên ôm vào trong ngực dỗ dành ngủ thiếp đi.
Trương Tuấn nghe thấy động tĩnh, ở ngoài xe ngựa thấp giọng hỏi: “Bệ hạ dậy rồi sao?”
“Chưa.” Nhiếp Văn Uyên nhẹ giọng đáp, “Phân phó giờ Mão ba khắc mới được dậy.”
Trương Tuấn đáp một tiếng, đi xuống truyền lệnh, dặn tất cả mọi người không cần dậy sớm.
Bành Điềm vùi trong lòng Nhiếp Văn Uyên ngủ không an ổn, đợi Trương Tuấn rời đi không bao lâu liền cựa mình, cũng không mở mắt, lầu bầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Mới vừa vào giờ Sửu” Nhiếp Văn Uyên hôn lên thái dương y, “Ngủ đi, đợi bọn họ dậy hết ta sẽ gọi ngươi.”
Bành Điềm xoay người, chôn mặt trước ngực Nhiếp Văn Uyên, chóp mũi chạm phải da thịt hắn, mơ mơ màng màng ngửi một cái: “Muốn ngươi…”
Nhiếp Văn Uyên dở khóc dở cười: “Được rồi, ngủ, bây giờ không phải lúc.”
Bành Điềm “a” một tiếng, ôm Nhiếp Văn Uyên, chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Y kỳ thực cảm thấy rất buồn bực, dọc theo đường đi muốn giường không giường, ngủ trên xe ngựa cũng không thoải mái. Trước kia dù có ngủ trên đống đá cũng không thấy gì, giờ đây lại cảm thấy mệt đến tay chân rã rời.
Điều đáng mừng nhất chính là, rốt cục không cần giống lúc trước mỗi lần ăn cơm xong đều muốn ói ra.
Nhiếp Văn Uyên dựa vào nắng mai mờ nhạt nhìn gò má Bành Điềm, luôn cảm thấy người này gầy đi không ít, sắc mặt cũng không dễ nhìn như trước nữa rồi.
Sau bữa tối truyền quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-uy-vu/61144/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.