“Haiz, ngươi biết không?” Binh sĩ Giáp kề tai nói nhỏ với binh sĩ Ất, “Đại tướng quân có rồi!”
Binh sĩ Ất vui vẻ nói: “Thật sao?!”
Binh sĩ Giáp bình tĩnh: “Chính xác trăm phần trăm! Tối hôm qua Diệp tướng quân nói với ta!”
Binh sĩ Ất: “Đúng là trời phù hộ Đại Chiêu ta! Nói, tối qua Diệp tướng quân đến chỗ ngươi làm gì?”
Binh sĩ Giáp giấu đầu hở đuôi: “Đại tướng quân có thai, đương nhiên muốn báo tin cho mọi người biết! Ngươi đừng có đoán mò a!”
“Đúng đúng, Đại tướng quân có thai nên muốn nói cho mọi người cùng vui!” Binh sĩ Ất sẽ không xoắn xuýt với binh sĩ Giáp chuyện đêm qua rốt cuộc Diệp tướng quân ngủ trong cái doanh trướng nào, quay người nói với binh sĩ Bính: “Ngươi biết không! Đại tướng quân có tin vui rồi! Nước Đại Chiêu ta sắp có thái tử rồi!”
Binh sĩ Bính: “Lời ấy là thật chứ?! Hoàng thượng uy vũ! Đại tướng quân uy vũ!”
Sau ba ngày, binh tướng hai bên của Đại Chiêu và Đại Khuy trú đóng ở biên cảnh, tổng cộng hơn ba trăm ngàn người, đều biết Bành Điềm có thai.
Bành Điềm vẻ mặt âm trầm ngồi trong đại trướng: “Con rùa nào nói ra chuyện này?! Cuộc chiến này có muốn đánh nữa hay không?!!”
“Tướng quân bớt giận!” Quân y quỳ rạp bên chân Bành Điềm nước mắt ngang dọc, “Dù tướng quân không vì mình, cũng phải vì hoàng tử trong bụng mà suy nghĩ một chút a! Giận dữ công tâm sẽ làm thai khí bất ổn, cứ như thế thì phụ nhân (phụ nữ có chồng) từng sinh nở cũng không chịu nổi đâu!”
Bành Điềm cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-thuong-uy-vu/61133/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.